Chương 1: Mẹ
tao sắp lấy chồng!
– Bố, mẹ sắp
kết hôn rồi.
– Chúc cô ấy
hạnh phúc!
Bạch Lạc
Nhân giật mình choàng tỉnh, sau tai, trên cổ mướt mát mồ hôi. Vẫn chưa qua mùa
hè, mỗi ngày đều bị cái nóng gọi dậy. Bạch Lạc Nhân đưa tay vuốt một phát, lòng
bàn tay dính đầy mồ hôi. Vừa sáng sớm đã khiến người ta phát hỏa.
Loẹt quẹt
đôi dép lê, Bạch Lạc Nhân lười biếng đi tới chỗ vòi nước, cúi đầu xuống. Dòng
nước mát lạnh chảy dọc theo cần cổ, trong lòng rút cục cũng thoải mái một chút.
Bạch Hán Kỳ,
cũng chính là bố của Bạch Lạc Nhân, lúc này đang quét sân. Một người đàn ông
cao mét tám ngày nào cũng ru rú ở nhà làm việc. Nếu ông có thể lo tươm tất việc
nhà thì chẳng nói làm gì, đằng này lại không ra đâu vào đâu.
Vậy nên Bạch
Lạc Nhân rất ngứa mắt.
Nước đánh
răng trong cốc bị Bạch Lạc Nhân nuốt vào rồi nhổ ra. Cậu vặn vòi nước, muốn xả
hết đám bọt trắng này, kết quả phát hiện ra nước trong bồn càng ngày càng nhiều,
hình như bị tắc rồi.
Một phút
sau, Bạch Lạc Nhân dùng gậy vớt ra một miếng giẻ rách trong bồn, dòng nước
nhanh chóng rút xuống cống.
Bạch Hán Kỳ vừa
quét được nửa sân, nghe thấy thế vội dừng ngay lại, quăng chổi, chạy ra chỗ giá
phơi đồ.
Một, hai, ba…
Đếm vài lần vẫn thấy thiếu một cái quần lót. Không cần nói nữa, chắc chắn là lúc
giặt quần áo sót một cái, theo dòng nước xà phòng trôi xuống cống rồi.
– Ấy, đừng vứt!
Giặt sạch lại mặc được mà.
Bạch Lạc Nhân
bực mình:
– Thôi bố giữ
lấy mà mặc.
Ra khỏi cổng,
đi hết cái ngõ, tình cờ gặp Dương Mãnh.
Dương Mãnh,
tên với người khác nhau một trời một vực. Hồi còn trẻ, bố cậu ta đẹp nổi tiếng
trong thôn, còn xinh xắn hơn cả con gái. Đáng tiếc lúc ấy dân họ chưa nghĩ
thoáng, dáng dấp cứ như thế là sẽ bị kì thị. Bố Dương Mãnh vì muốn thay đổi
gene đời sau, đành chịu ấm ức mà lấy một cô vợ thô kệch. Lúc Dương Mãnh ra đời,
bố cậu ta gửi gắm toàn bộ sự kỳ vọng lớn lao vào thằng con độc đinh này, nên đặt
cho cậu ta một chữ “Mãnh”.
Tiếc thay,
con giống cha. Những đứa trẻ bằng tuổi ở ngoài nghịch bùn, trèo cây, cậu ta trốn
trong nhà cắt giấy, thêu thùa. Do đó, Dương Mãnh chẳng thiếu đòn roi. Mỗi lần bố
cậu ta tẩn cậu ta xong, đều lặng lẽ lau nước mắt, rồi kiên trì bước tiếp con đường
dạy con của mình.
– Tóc mày
đâu?
Dương Mãnh
xoa đầu, khuôn mặt đẹp đẽ có chút rầu rĩ:
– Thôi đừng nhắc đến nữa. Sáng mở mắt ra đã trọc rồi.
– Thôi đừng nhắc đến nữa. Sáng mở mắt ra đã trọc rồi.
– Đêm qua bố
mày lén cạo hả?
– Phí lời,
không ông ấy thì còn ai vào đây nữa!
Bạch Lạc
Nhân cười khẩy:
– Số bọn
mình giống nhau.
Dương Mãnh bỗng
chợt nhớ ra điều gì đó, vỗ một phát lên cổ Bạch Lạc Nhân:
– Hôm qua
mày gọi cho tao, nói chuyện được một nửa thì cúp máy. Rút cục muốn nói gì với
tao?
Bạch Lạc
Nhân im lặng một lúc, nhẹ đáp:
– Mẹ tao sắp
lấy chồng rồi.
Dương Mãnh giật
mình:
– Mày có mẹ
á?
Bạch Lạc
Nhân hít sâu một hơi:
– Mày nghĩ bố
tao là giun đất à? Đốt thứ 5 giao phối với đốt thứ 6, một mình thụ tinh được?
Dương Mãnh cười
run cả vai:
– Mày đừng
trêu tao. Tao nói thật đấy. Tao quen mày từ bé đến lớn mà chưa thấy mẹ mày bao
giờ.
– Vớ vẩn!
Năm ngoái mẹ tao còn về nhà ở một tuần. Mày quên rồi à? Mẹ tao hay sang chỗ nhà mày
đỗ xe.
– À, tao nhớ
ra rồi. Mẹ mày đấy hả? Còn trẻ hơn cháu gái tao nữa.
– Mày dở hơi
à?
– Không,
cháu tao mới đẻ được vài ngày, mặt mũi nhăn nheo.
– Mới đẻ đều
thế cả.
Sau đó Dương
Mãnh không nói gì nữa, nhìn Bạch Lạc Nhân mặt không cảm xúc đi bên cạnh, trong
lòng bỗng nhiên bị một tầng mây đen bao phủ. Người anh em tốt của cậu ta, từ bé
đã sống những tháng ngày nghèo khổ, lay lắt với bố, giờ mẹ lại đi lấy chồng,
tâm trạng như thế nào không nghĩ cũng biết.
– Thế này
đi. Tao thuê một đám đến phá đám cưới của họ. Mày thấy sao?
– Dựa vào
mày ấy hả? – Bạch Lạc Nhân khinh bỉ – Mày thì thuê được ai? Một đám xinh xắn
hát kinh kịch à? Đến đánh nhau với quân đội?
– Quân đội? –
Dương Mãnh kinh ngạc – Mẹ mày lấy ai đấy?
– Một ông
thiếu tướng
Dương Mãnh xoắn
lưỡi:
– Quân hàm
cao thế cơ à?
– Nói tiếp
đi.
– Nói cái gì
cơ?
– Mấy cái
người mà mày muốn thuê ấy.
Khuôn mặt
xinh trai của Dương Mãnh bị mặt trời trên đầu chiếu vào, trắng tới nỗi sắp trở
nên trong suốt rồi.
– Tao mà
thuê nữa thì ngang đâm đầu vào chỗ chết.
Bạch Lạc
Nhân đột nhiên dừng bước, nhìn Dương Mãnh chằm chằm, trong mắt ẩn chứa một ngọn
lửa đang bị kìm nén, nhưng cảm giác như sắp cháy bùng lên.
– Không sao,
mày cứ nói cho tao biết ý kiến lúc đầu của mày đi.
Dương Mãnh nín
thở, thiếu tự tin nói:
– Bác tao là
đội trưởng đội khóc mướn. Lúc đầu tao tính bảo bác tao cho một nhóm đến đám cưới
khóc lóc, bây giờ…
– Hay lắm! –
Bạch Lạc Nhân bỗng nhiên ngắt lời Dương Mãnh – Liên lạc với bác mày thế nào?
– Mày đừng hại
bọn tao. Bọn tao là dân thường.
– Cứ yên tâm
– Bạch Lạc Nhân nở nụ cười giảo hoạt – Sẽ không liên lụy tới bác mày đâu.
BLN thật gian xảo =)))
Trả lờiXóaE đọc xong sao thấy ko giống phim z
Trả lờiXóaHá... đọc truyện của quán mà e nhịn k đc cười. Truyện mượt quá! Thank chủ quán!
Trả lờiXóaHơi khác tí về tính cách của BLN ... Nhưng ths chủ thớt đã edit .. Rất mượt .. Mong sớm có chương mới cho bọn này nhăm nhăm nhé .. Đọc hết ròy .. H đọc lại mới comment được .. Sr nhé
Trả lờiXóa