Chương 5: Đừng nhắc đến người nhà bọn họ!
– Dậy con. Đừng ngủ nữa. Đi mua
thuốc cho bà đi.
Bạch Lạc Nhân xoa mắt. Trời còn
chưa sáng.
– Mua thuốc có cần lấy số đâu ạ. Cứ
ra xếp hàng là được mà. – Bạch Lạc Nhân rên hai tiếng, trở mình
– Đi sớm về sớm. Bà sốt ruột.
Bạch Lạc Nhân lăn lộn một lúc, dù
không muốn nhưng vẫn phải bò dậy. Bữa sáng trăm năm như một, quẩy và tào phớ.
Ngày nào Bạch Hán Kỳ cũng là kẻ đầu tiên đến sạp bán đồ ăn sáng. Có hôm bà chủ
chưa tới, ông còn đứng đợi bằng được. Dần dần, hai người quen thân. Mỗi lần Bạch
Hán Kỳ ra mua, cô đều đưa suất ăn đã được gói ghém xong xuôi cho Bạch Hán Kỳ.
– Con no rồi – Bạch Lạc Nhân buông
thìa
Bạch Hán Kỳ lườm cậu:
– Ngày nào cũng bỏ thừa tí dính
bát.
Bạch Lạc Nhân có một tật xấu, bất
luận ăn cái gì cũng bớt lại một miếng, kể cả chưa no cũng phải chừa lại. Đây là
thói quen từ tấm bé. Vì hồi ấy hai bố con ăn chẳng đủ no, có gì ngon Bạch Hán Kỳ
cũng nhường Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thương bố, mỗi lần đều để dành cho bố
một miếng.
Giờ đủ ăn rồi mà không sửa được thói
quen xấu này.
Hôm nay thứ sáu, cuối tuần bác sĩ
không khám bệnh nên người xếp hàng lấy số rất đông. Nhất là ở bệnh viện trung
ương, khám bệnh giống như phát đồ miễn phí, chen chúc chả kém tàu điện ngầm Bắc
Kinh giờ cao điểm.
– Này anh, anh dẫm lên chân tôi rồi.
– Làm gì có chuyện. Chân chúng ta
đâu chạm tới đất.
– …
Bạch Lạc Nhân đứng sau một cô nàng
xinh đẹp, sau lưng là một đống người. Người đằng sau cứ đẩy là cậu lại đập vào
người cô, đẩy lại đập. Bạch Lạc Nhân không biết nên cáu hay nên mừng. Đụng nữa
sợ rằng cô nàng đằng trước dính bầu mất.
– Ê, anh đẹp trai.
– Gọi anh đấy.
Tâm hồn Bạch Lạc Nhân còn đang
treo trên thiếu nữ trước mặt, đến tận khi có người vỗ vai, cậu mới rời mắt.
Bên cạnh không biết từ bao giờ xuất hiện thêm hai cô gái, mặt mũi bình thường,
ăn mặc sành điệu, dường như muốn chen ngang.
– Anh đẹp trai, cho anh hai lựa chọn.
Một là để bọn em lên trước, hai là đưa số điện thoại của anh đây.
– 136xxxxxxxx
Hai cô nàng vui vẻ rời đi.
Cô gái phía trước có vẻ đã nhịn rất
lâu, nghe thấy Bạch Lạc Nhân nói, cuối cùng lấy hết can đảm quay lại:
– Số của anh thật đấy à?
– Tôi vốn không dùng điện thoại.
– …
Đến tận buổi trưa, Bạch Lạc Nhân mới
xách được túi thuốc về nhà. 1057 tệ 3 hào 2 xu là số tiền cố định mỗi tháng phải
chi ra. Đáng lẽ nhà cậu chẳng nghèo đến thế, nguyên nhân nằm ở ông bà nội. Bà nội
nhờ cả vào thuốc để ổn định bệnh tình, ông nội thỉnh thoảng lại đi truyền nước,
tránh bệnh huyết khối tái phát.
Trên Bạch Hán Kỳ còn hai anh trai.
Anh cả là tiến sĩ, làm giáo sư giảng dạy tại một trường đại học nổi tiếng ở Bắc
Kinh, lương tháng hơn 10 ngàn tệ, có vô số các công trình nghiên cứu, sở thích
lớn nhất ấy là giả nghèo giả khổ. Anh hai là ông chủ doanh nghiệp, tiêu xài vô
độ. Mỗi lần bố mẹ đi khám, tiền trong thẻ luôn hết sạch.
–
Cô
Bạch Lạc Nhân chào hỏi người hàng
xóm đang đi tới.
– Về rồi à? Trưa nhà ăn gì?
– Cháu không biết ạ.
Bạch Lạc Nhân vừa nói xong thì
phía sau vang lên tiếng còi ô tô. Cậu ngoảnh đầu lại, thấy một chiếc xe quân đội
kiểu cách xa hoa, chủ nhân là một quý bà trẻ trung, xinh đẹp.
Bạch Lạc Nhân bước nhanh hơn.
– Tiểu Nhân
Để đuổi kịp Bạch Lạc Nhân, Khương
Viên đành phải chạy điên cuồng khi đang mặc váy dài ôm sát thân. Nếu Cố Hải thấy
bộ dạng này có lẽ trong lòng anh sẽ dè bỉu một phen.
– Sao con tránh mặt mẹ?
Bạch Lạc Nhân không nói gì.
– Mẹ tìm con có việc. Lên xe đi.
Bạch Lạc Nhân đứng nguyên tại chỗ,
ánh mát lạnh lùng.
– Nếu con không chịu, mẹ sẽ vào thẳng
nhà.
Bạch Lạc Nhân loáng thoáng nghe thấy
giọng bà nội nói chuyện ngoài sân. Trong túi bóng đều là thuốc trị bệnh tim. Bạch
Lạc Nhân đấu tranh tư tưởng một lát, rút cục vẫn đồng ý.
– Trường con đang học tỉ lệ đỗ đại
học thấp, điều kiện cơ sở vật chất cũng không tốt. Mẹ đã giúp con liên hệ với một
trường dân lập rồi. Con sang đấy học hai năm, thi tốt nghiệp xong mẹ cho con đi
du học.
Bạch Lạc Nhân thốt ra hai từ:
– Không đi.
Khương Viên đã biết trước kết quả
nhưng không nản lòng:
– Con có thể ghét mẹ, thấy mẹ thế
này thế khác, nhưng không thể đày ải bản thân. Học ở cái trường rách nát ấy rồi
tương lai ra sao? Con trai chồng mới của mẹ bằng tuổi con, học ở trường dân lập
mà mẹ sắp xếp cho con, tương lai sáng lạn. Con kém nó điểm nào?
“Chồng mới của mẹ”, Bạch Lạc Nhân
nghe rõ bốn từ này.
– Lẽ nào con muốn nối gót bố con,
cả đời hèn kém, hơn bốn mươi tuổi vẫn đạp xe đi làm?
Bạch Lạc Nhân thản nhiên uống nước,
cuối cùng cũng nói ra một câu hoàn chỉnh:
– Muốn đánh giá một người có năng
lực hay không, không phải chỉ nhìn vào tài sản mà ông ta có, mà phải xem xét
tài sản ông ta tạo ra cho người khác. Tôi muốn hỏi quý bà Khương Viên đây, bà
lái xe sang, khoác túi xịn, vậy bà nuôi được mấy người?
Lời này là nhát dao đâm thẳng vào
tim Khương Viên.
Bà ta dại ra nhìn Bạch Lạc Nhân rất
lâu rồi mới lắp bắp mở miệng:
– Mẹ biết mình không làm tròn trách nhiệm của người
mẹ, giờ mẹ đang bù đắp. Con mới mười bảy, mẹ vẫn chưa già. Sao không thể
cho mẹ cơ hội?
– Cho bà cơ hội đừng đến gặp tôi nữa.
Bạch Lạc Nhân đứng dậy, đi thẳng vào cổng.
– Tiểu Nhân!
Khương Viên đứng dậy, khóc lóc kêu lên một tiếng.
Bạch Lạc Nhân siết chặt nắm đấm, quay lại nhìn Khương
Viên:
– Còn nữa, sau này đừng nhắc đến người nhà bọn họ
trước mặt tôi. Tôi phiền!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét