Chương
17: Sân khấu của riêng Cố Hải
–
Vưu Kỳ, Vưu Kỳ, Vưu Kỳ…
Fan
girl của Vưu Kỳ rất đông, hò hét vang trời. Đến cả Bạch Lạc Nhân đứng bên cạnh
cũng ù cả tai. Cậu thầm nhếch mép, mấy bà cứ gào đi, gào tí nữa nước mũi Vưu Kỳ
chảy tùm lum cho xem.
Trai
đẹp quả không hổ là trai đẹp, chỉ cần đứng bên dưới thôi cũng đủ khiến cả cái
xà bừng sáng. Bao nhiêu ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ của mỹ nữ cũng không làm
anh chàng lạnh lùng này mỉm cười. Thật ra cậu ta chẳng cười nổi vì chột dạ.
Trước
khi lên xà, Vưu Kỳ giơ tay, ý bảo mọi người trật tự, nhìn rất ngầu.
Cậu
phải để lại đường lui cho bản thân chứ… Lòng Bạch Lạc Nhân thầm khuyên một câu.
Cậu dám chắc Vưu Kỳ lên được ba cái đã khá lắm rồi.
Vưu
Kỳ bắt đầu bám lấy xà, hai cánh tay gồng hết sức, đầu cũng cố ngóc lên. Trong
tiếng hô cố lên của đám đông, đầu cậu ta qua xà, mắt qua xà, mũi qua xà…
Sau
đó, cậu ta kiệt sức.
Đỏ
mặt tía tai rơi từ trên xà xuống.
Thôi
được rồi… Đánh giá cậu ta cao quá.
Lũ
con trai xung quanh reo hò. Chúng nó đang chờ xem trò vui. Bọn con gái thì ngược
lại. Người ta sẽ bảo: “Thần tượng của chúng mình dễ thương quá. Một cái cũng
không lên được.”
Bạch
Lạc Nhân chọc chọc bộ ngực nhẽo nhèo nhèo của Vưu Kỳ:
–
Cậu lộ ngực hơn nửa tháng nay coi như xôi hỏng bỏng không rồi. Về sau cài cúc
kín vào!
Vưu
Kỳ hừ lạnh:
–
Nhìn cậu cũng chẳng khỏe hơn tôi tẹo nào.
Bạch
Lạc Nhân lên xà.
Mặt
thầy Thể dục căng thẳng. Có thể nhận thấy rằng ông ta rất lo lắng về Bạch Lạc
Nhân. Ông ta hi vọng Bạch Lạc Nhân làm được dưới mười cái, như thế việc vượt
qua cả lớp chẳng thành vấn đề.
“1, 2, 3… ”
Sự tăng dần của các con số kéo theo sắc mặt thầy càng ngày càng khó coi. Ông ta không
ngờ trong lớp còn một người có tố chất tốt vậy. Thấy sắp đến 30, lòng bàn tay
ông ta đổ mồ hôi.
Vưu
Kỳ đứng bên cạnh kinh ngạc. Hóa ra mấy bát cơm kia không vô ích.
Khi
đếm tới 30, Bạch Lạc Nhân hơi đuối nhưng thêm 10 cái chắc không sao cả. Do
dự một lát, Bạch Lạc Nhân nhảy khỏi xà. Cậu còn phải giữ sức để về nhà.
Bốn
bề nổi lên tiếng hoan hô. Được từng này đã là giỏi lắm rồi. Hơn nữa, lúc người
ta xuống nhìn vẫn bình thường, có vẻ như đang bảo tồn thực lực, thật khiến đám
con trai hâm mộ.
Tiếp
theo, chỉ còn mình Cố Hải.
–
Tới cậu. Lên đi.
Thầy
Thể dục hất cằm, tỏ thái độ không coi Cố Hải ra gì.
Không
biết trong đám đông có ai đó hô:
–
Thầy, nãy Cố Hải vừa chống đẩy một trăm cái, rã rời cả tay rồi. Để cậu ấy nghỉ
đến tiết sau lại đấu tiếp. Nếu không không công bằng.
Thầy
Thể dục dùng ánh mắt thông cảm nhìn Cố Hải:
–
Chi bằng để tiết sau.
–
Thầy làm trước đi ạ.
Thầy
Thể dục sững sờ.
Cố
Hải vẫn khách khí:
– Thầy
làm trước, xong rồi em chấp tất cả mọi người.
Thầy
giáo nổi giận:
– Ghê gớm nhỉ!
Các
khán giả bắt đầu hét:
–
Đấu tay đôi! Đấu tay đôi!
Thầy
Thể dục đời nào chịu tin. Nó chỉ là học sinh, chưa đi bộ đội, chưa được huấn luyện,
không dùng doping thì làm sao sánh nổi quân nhân? Tuyệt đối không thể! Chắc
chắn nó đang nói khoác, muốn dọa mình!
Thầy
vẫn đang xoắn xuýt thì bị đẩy mạnh tới chỗ cái xà, còn Cố Hải đã chủ động
sang một cái xà khác. Anh không sợ đấu tay đôi. Dù thế nào kẻ trụ lại cuối cùng
nhất định là anh.
–
Giữ đồ hộ tôi.
Cố
Hải cởi áo đồng phục, vứt về phía bọn con trai.
Một
nam sinh đỡ được, Bạch Lạc Nhân giơ tay ra:
–
Đưa đây tôi cầm cho.
Sức
chú ý của cậu ta đặt cả vào cái xà, chẳng buồn suy nghĩ, đưa luôn Bạch Lạc Nhân
chiếc áo.
“1,
2, 3, 4…”
Trên
xà, Cố Hải động tác nhanh nhẹn. Dưới đất, Bạch Lạc Nhân cũng đang bận bịu. Lòng
cậu hét lên với Cố Hải: “Người anh em hãy cố gắng! Tranh thủ làm vài trăm cái!
Tôi cần sự phối hợp của cậu trong thời gian dài!”
Ban
đầu, hai người ngang cơ nhau, tốc độ rất nhanh. Cả lớp liên tục cổ vũ. Khó lắm
mới có dịp chứng kiến một trận đấu kịch liệt như vậy, hét khản cả cổ vẫn chưa hết
hưng phấn.
Dần
dà, thầy Thể dục bắt đầu chậm lại. Khoảng cách thời gian giữa hai động tác
càng ngày càng lớn. Còn Cố Hải ở bên cạnh vẫn giữ tốc độ chóng mặt, không thấy
có tí mệt mỏi nào.
–
Thầy, Cố Hải làm liên tục 100 cái rồi. Thầy mới 70 thôi!
Câu
này khiến cho động lực của thầy Thể dục tan biến.
Ông
ta hoàn toàn chịu thua rồi!
Thời
gian còn lại Cố Hải ôm trọn show.
Bạch
Lạc Nhân đã dùng hết số chỉ đen mà mình có, nhưng khi cậu hòa vào đám đông Cố Hải
vẫn đang đu xà, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên cổ, cánh tay nổi
đầy gần xanh, hít thở hơi gặp khó khăn nhưng anh tiếp tục kiên trì.
Thầy
giáo thể dục đã xuống từ lâu, đứng trong đám người cổ vũ. Ông ta không cổ vũ
cũng không bỏ đi. Thua thì thua vẫn phải giữ chút thể diện.
Bạch
Lạc Nhân âm thầm quan sát Cố Hải, lòng kinh ngạc. Cậu đoán trước được Cố Hải sẽ
thắng, nhưng không ngờ thắng đậm đến thế. Thể lực của anh đã đạt tới mức người
bình thường không thể sánh nổi. Bỏ qua tính cách, riêng phương diện này Bạch
Lạc Nhân đánh giá cao Cố Hải.
Tiếng
chuông báo hết tiết vang lên Cố Hải mới nhảy từ trên xà xuống. Mọi người xung
quanh đếm nhầm lung tung hết cả, không biết chính xác là bao nhiêu. Hoặc là
nói một con số chẳng còn quan trọng nữa, màn biểu diễn của Cố Hải đã sớm vượt
qua khả năng tưởng tượng của họ.
–
Người anh em, cậu oách thật! – Một nam sinh vỗ vai Cố Hải.
Cố
Hải vừa đáp lời vừa nhận áo đồng phục mà bạn đưa cho, vắt lên vai, bước về hướng
lớp học.
Bạch
Lạc Nhân chậm rãi đi sau đám đông, bên cạnh cậu là Vưu Kỳ, đằng sau là một lũ
con gái đang bàn tán về Cố Hải.
–
Ôi trời ơi, tớ thấy cậu ấy manly ghê. Thích muốn chết.
–
Con trai kiểu này tớ không kiểm soát nổi. Bá đạo quá.
–
Sao hồi trước không phát hiện ra nhân vật “có số má” này nhỉ?
–
…
Mặt
Vưu Kỳ vẫn lạnh lùng. Hôm nay xấu hổ ê chề, nghe bọn con gái phía sau bàn tán,
cậu ta không nhịn được mà than thở:
–
Tiết học này đem đến cho cậu ta bao nhiêu tình địch đây?
Bạch
Lạc Nhân như không nghe thấy gì, vẫn đường mình mình đi.
Vưu
Kỳ huơ tay trước mặt Bạch Lạc Nhân:
–
Đang nghĩ gì đấy?
Bạch
Lạc Nhân cười:
–
Không gì cả.
mấy bà cứ gào đi, gào tí nữa nước mũi Vưu Kỳ chảy tùm lum cho xem
Trả lờiXóa=))))))))))))))
Cói Hải không phải người huhu /___\
Cố Hải*
Xóaxin lỗi anh ngón tay em to chọt nhầm chữ TvT
Với thể lực này em Nhân tử nhà mình chắc bị nát bấy nhầy ko còn gì để dụ hoắc nữa cả 😂😂😂😂😂😂😂
Xóa