Chương 4: Sao lại thích bà ta?
– Rút cục đã xảy ra chuyện gì?
– Hai người đó nói có cảnh sát mặc thường phục đuổi theo bọn họ.
Bọn họ sợ bị nhìn ra chân tướng nên quăng máy chạy trốn.
– Họ thì có cái chân tướng gì?
– À… Chắc là phóng viên giả…
– Ai quy định chỉ có phóng viên xịn mới được cầm máy quay?
– Nhưng họ đeo thẻ phóng viên giả, sợ là…
– Thế tôi hỏi cậu, sao họ biết đấy là cảnh sát mặc thường phục?
– Mấy gã đó một mực đuổi theo họ. Họ thần hồn nát thần tính,
nên…
– Đuổi theo họ? – Cố Hải sôi máu, từ sofa đứng bật dậy – Cậu
thuê một lũ ăn hại. Cảnh sát mặc thường phục cái gì? Một lũ cướp. Họ bị nhắm
trúng rồi.
– Cướp… Không thể nào.
– Không thể nào? – Cố Hải nhắm mắt, hít sâu – Tôi hỏi cậu,
máy quay đâu? Sau khi hai người họ bỏ chạy, máy quay đi đâu mất rồi?
Lúc này người bị chất vấn im lặng.
Cố Hải bình tĩnh lại, khoát tay:
– Cậu ra ngoài đi.
Căn phòng chìm vào im lặng. Cố Hải đan hai tay vào nhau, tựa
lên sống mũi, nhớ lại tất cả mọi chuyện diễn ra trong hôn lễ ngày hôm qua, cái
quá trình ngồi chờ hi vọng đến rồi cuối cùng thất vọng.
Suy cho cùng, bản thân đã quá ngây thơ rồi.
Dù hai người kia tiến vào thuận lợi, làm loạn thành công, kết
quả liệu có thay đổi?
Đáp án là không.
Người cha mà anh kính trọng từ nhỏ, cuối cùng đã nắm tay người
đàn bà khác, bước vào lễ đường lần nữa, còn mẹ anh thì nằm dưới nấm mồ trơ trọi.
Bà đã chết vì chồng. Nụ cười trước khi ra đi của bà chứa đầy cam tâm tình nguyện.
Cố Hải đứng trước cửa sổ nhìn ra ngoài. Mẹ, con nhớ mẹ.
– Tiểu Hải, chị đây. Máy quay đã dùng xong chưa? Đài truyền
hình cứ giục suốt, mau trả chị đi.
– Mất rồi ạ.
– Cái gì? Mất rồi?
– Vâng, em sẽ nhanh chóng đền chị hai cái mới.
Cố Hải cúp máy. Đúng lúc này, bố và mẹ kế anh về. Gia đình mới
lần đầu tiên ăn cơm với nhau.
Cố Hải nín lặng ăn cơm, không nói câu nào.
Cố Uy Đình lườm Cố Hải:
– Sao không nói gì?
– Lúc ăn cơm không được nói chuyện cơ mà?
– Hôm nay cho phép nói.
– Báo cáo thủ trưởng, chẳng có gì để nói.
– Hahaha…
Một trận cười giòn tan vang lên, vọng khắp nhà ăn lặng ngắt. Cố
Hải suýt bị nghẹn.
Thực sự suốt mười mấy năm qua, nhà anh chưa bao giờ
xuất hiện tiếng cười sảng khoái như thế.
Cố Uy Đình dường như đã quen rồi, bình tĩnh rút giấy ăn đưa
cho người phụ nữ ngồi cạnh, nhỏ giọng nói:
– Lau miệng đi. Bắn hết cả cơm ra ngoài rồi.
– Xin lỗi, xin lỗi.
Khương Viên vừa lau vừa cười, ánh mắt vẫn đặt trên người Cố Hải,
thấy anh không thèm quan tâm, bèn vươn đũa ra gắp cả con cá diếc vào đĩa của Cố
Hải.
– Ăn nhiều vào.
Một lần nữa Cố Hải bị người đàn bà này làm cho choáng váng.
Anh tưởng rằng Cố Uy Đình dù thế nào cũng sẽ tìm một người có
thể sánh với mẹ anh, nhưng người ngồi trước mặt ngoài trừ trẻ trung, xinh đẹp
ra thì chẳng còn ưu điểm gì nữa. Nụ cười phóng đãng, cử chỉ quê mùa.
Cố Uy Đình sao lại thích bà ta?
Lẽ nào sơn hào hải vị ăn chán rồi, bỗng nhiên muốn nếm thử phân?
– Mai em đón con về đây ở đi.
Một câu nói của Cố Uy Đình khiến bầu không khí trong phòng trở
nên căng thẳng.
Cố Hải chưa nói gì, nhưng nhìn mặt đã đủ biết anh muốn
nói cái gì.
– Tiểu Hải – Khương Viên vẫn tươi cười – Con trai dì bằng tuổi
con, tính tình cũng chẳng khác mấy. Dì nghĩ hai đứa sẽ hợp nhau lắm.
– Nó đến, tôi đi.
Một câu nói của Cố Hải gạt sạch lời Khương Viên.
Cố Uy Đình bực mình:
– Giờ mày đi luôn đi.
Cố Hải đứng dậy,
KhươngViên cũng đứng dậy theo, vội vàng bảo:
– Đừng cãi nhau với bố con. Vốn dì cũng không nghĩ tới chuyện
đưa con trai dì tới đây. Nó dính bố nó hơn, không quen ở với dì.
Một ả đàn bà bỏ chồng, hơn bốn mươi, có con trai mười bảy tuổi.
Cố Uy Đình, ông biết hạ mình thật đấy.
Ông vì ả ta mà bày kế hãm hại người vợ hai mươi năm của mình?
– Dù nó có đến hay không tôi cũng phải đi.
Mặt Cố Uy Đình bị mây đen che phủ. Cho dù ông đứng thẳng
lưng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bờ vai rộng của ông hơi run run.
Cố Hải mặc kệ hai ánh mắt nóng rực sau lưng. Anh đã muốn bỏ
đi từ lâu rồi, chỉ thiếu cơ hội mà thôi. Giờ đã được toại nguyện.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét