Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Chương 21: Gừng càng già càng cay

Chương 21: Gừng càng già càng cay

Buổi trưa tan học, Bạch Lạc Nhân đi trên đường, tâm trạng vô cùng phức tạp. Một mặt, cậu muốn khiến Thạch Huệ hết hi vọng, cắt đứt triệt để con đường yêu lại từ đầu; một mặt, cậu vắt óc suy nghĩ cách trị Cố Hải sao cho hắn tâm phục khẩu phục để về sau đừng quấy rầy mình nữa.

Cân nhắc đôi chút, Bạch Lạc Nhân cảm thấy Cố Hải là nhiệm vụ cấp bách.

Chuyện Thạch Huệ đã được định trước phải kháng chiến trường kỳ. Cần giải quyết xong con ruồi phiền phức kia thì mới bình tĩnh lo liệu vấn đề tình cảm được.

Trời oi tới mức làm người ta thở không ra hơi. Vốn đã lập thu rồi nhưng cả người vẫn nhớp nháp, đi vài bước mồ hôi vã ra.

Khi nào mới mưa đây?

Bạch Lạc Nhân giũ giũ áo, vừa đi vừa ngắm hàng quán, cây cối ven đường. Đột nhiên, cậu bị thu hút bởi hai từ, bất giác ngừng bước chân.

Dầu nhớt…
____

Tiết đầu tiên của buổi chiều, chuông vào lớp đã reo, Cố Hải bỗng nhiên phát hiện một vệt đen trên cánh tay mình. Anh lấy tay sờ mặt bàn, thấy cả hai đầu ngón tay đều đen. Tự dưng sao lại có một lớp bột màu đen? Cố Hải dùng gót chân cũng biết nhất định do Bạch Lạc Nhân rắc lên.

Ấu trĩ…

Cố Hải hừ lạnh, lấy giấy ướt lau bàn sạch sẽ rồi giơ tay xin cô ra ngoài. Sau khi được cho phép, Cố Hải đứng dậy đi ra, tiện tay đóng cửa vì bên ngoài trời đang nổi gió.

Nghe tiếng đóng cửa, khóe miệng Bạch Lạc Nhân cong lên.

Lúc Cố Hải rửa tay xong, về lớp thì thấy cửa khóa trong, không làm sao mở nổi. Anh gõ nhè nhẹ. Người ngồi sát cửa thử mở, nhưng có vẻ như khóa đột nhiên bị kẹt, vặn thế nào cũng không ra.

Cửa trước cũng đóng. Cố Hải vặn vài cái, không mở được.

Xem ra đã có kẻ động tay động chân với ổ khóa.

Cố Hải nghĩ tới đống bột đen trên bàn lúc nãy, lập tức hiểu. Chắc chắn Bạch Lạc Nhân bày trò đây. Bôi bẩn bàn hoàn toàn không phải mục đích cuối cùng của cậu. Mục đích cuối cùng của cậu là nhốt anh ở ngoài.

Cậu tưởng táy máy cái cửa là tôi không vào được chắc?

Cố Hải điềm tĩnh bước ra khỏi khu phòng học, đứng dưới sân nhìn lên. Các cửa sổ của lớp 27 đều đang mở. Chỉ vỏn vẹn ba tầng, đối với người 5, 6 tuổi đã tập leo trèo như Cố Hải mà nói dễ như ăn kẹo.

Nhìn quanh không có ai, Cố Hải đạp hai chân lên song sắt, bám tay vào ống nước bên cạnh, trèo lên thoăn thoắt. Động tác của anh vô cùng linh hoạt, mỗi bước vừa nhẹ, vừa chắc, vừa nhanh. Chưa tới nửa phút đồng hồ, Cố Hải đã trèo đến sát cửa sổ tầng ba. Anh nhìn vào lớp, nhân cơ hội giáo viên xoay người viết bảng, vội vàng bám hai tay đặt trên ống nước vào mép cửa sổ.

Ôi đệt, sao trơn thế này?  

Bạch Lạc Nhân nghe bên ngoài rầm một cái, trong lòng thấy như ăn cả trăm viên kẹo bạc hà, mát lạnh sảng khoái. Lâu rồi chưa sung sướng thế này. Bản thân tựa như đang ở nơi thảo nguyên, rồi chốc lát lại đang tản bộ trên bờ biển xanh…  

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, ngay lập tức khiến suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân rồi loạn.

Vừa rơi xuống mà? Sao chạy lên nhanh thế?

Thầy Trương trưởng phòng bảo vệ cuống cuồng đập cửa, vừa gõ vừa hô to:
– Điện thoại báo cô giáo ngất cơ mà? Sao còn khóa cửa? Mở ra mau!

Cô giáo dạy Lý giật mình, đặt sách xuống vội vàng ra mở cửa, kết quả phát hiện hoàn toàn không mở được.

– Thưa cô, cửa sau cũng không mở được.

Thầy Trương đờ người nhìn tờ giấy dán trên tay nắm cửa.

Bản quyền sáng chế thuộc về Bạch Lạc Nhân?

– Để tôi

Bạch Lạc Nhân đẩy cậu bạn ngồi sát cửa, lén rút sợi dây chun trong ổ khóa. Cửa nhanh chóng được mở. Bạch Lạc Nhân gặp ngay khuôn mặt tràn ngập tức giận của thầy Trương.

– Cậu là Bạch Lạc Nhân?

Bạch Lạc Nhân do dự một lát, cuối cùng vẫn gật đầu.

– Đi theo tôi xuống văn phòng!!!

Một tiếng hét phẫn nộ khiến đám học trò vừa ngủ dậy ngơ ngác.
____

– Nếu nói nhẹ nhàng thì cậu phá hoại của công, còn nặng lời thì là tư tưởng đạo đức có vấn đề! Gọi cấp cứu là trò đùa à? Khóa bảo thay là thay được à? Cậu lớn rồi chứ trẻ dại gì mà làm cái việc ấu trĩ, ngu xuẩn thế hả?

Bạch Lạc Nhân ù cả tai, đầu óc quay mòng mòng, nhưng cậu biết rõ kẻ nào đã gọi điện báo. Cậu nguyền rủa hắn ngã gãy chân.

– Phá hoại của công phải nộp phạt. Mai mang 100 tệ đến đây.

Bạch Lạc Nhân đứng hình:
– Tại sao phải nộp phạt ạ? Hai cái khóa đấy có hỏng đâu. Giờ em sửa lại như cũ được mà.
– Cậu sớ rớ vào rồi phải đền! Đây là quy định.
– Nhà em nghèo, không nộp nổi.
– Làm hỏng đồ còn già mồm? Không đền được thì cậu sửa thế nào? Cậu nhận được bằng sáng chế rồi cơ à? Tôi nói cậu biết, không nộp phạt cũng được. Đưa số điện thoại phụ huynh đây, tôi phải nói chuyện với bố mẹ cậu.
– Thầy nói chuyện với ông ấy không bằng nói với em. 

Thầy Trương bực mình:
– Không nói nhiều! Đọc số đi.

Bạch Lạc Nhân đọc một dãy số.

Điện thoại đã kết nối, phía đầu dây bên kia truyền tới giọng nói chân chất của Bạch Hán Kỳ:
– Ai vậy?
– Tôi là tổ trưởng tổ bảo vệ trường em Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân làm hỏng hai ổ khóa của lớp. Tôi bảo em ấy nộp phạt, em ấy bảo nhà nghèo. Tôi muốn nghe xem nhà anh rút cục nghèo đến mức nào?
– Khóa nhà tôi hỏng gần năm năm nay chưa thay mà chẳng thằng trộm nào nó thèm mò vào. Thầy bảo nhà tôi nghèo tới đâu?

Thầy Trương tức xì khói.


Bạch Lạc Nhân suýt nữa bật cười. Đúng là một củ gừng già. Cay thật.

1 nhận xét:

  1. Chỗ này đọc đã mắc cười. Lên film còn mắc cười hơn

    Trả lờiXóa