Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Chương 8: Cái tên này đọc thế nào?

Chương 8: Cái tên này đọc thế nào?

–  Đây là phiếu ghi họ tên mà các bạn trong lớp đã nộp. Em viết sơ đồ chỗ ngồi theo số thứ tự và tên rồi nộp cho cô sau khi tan học nhé.

Bạch Lạc Nhân im lặng cầm lấy, giở từng tờ ghi lại.

Nam sinh bên cạnh nhìn Bạch Lạc Nhân đầy ghen tị. Mới nhập học được hai ngày cô chủ nhiệm đã nhờ cậu ta giúp. Tại sao chứ hả? Thật ra Bạch Lạc Nhân quen rồi. Cứ sang lớp mới là cậu sẽ bị giáo viên chọn viết sơ đồ chỗ ngồi, vì chữ đẹp.

Đương nhiên, sức hút của khuôn mặt cậu cũng chẳng kém gì chữ cậu.

Cao Siêu, Vương Kiện, Ngụy Trạch Long, Cổ Tân, Phương Tiểu Thi…

Bạch Lạc Nhân chép từng cái từng cái một lên giấy. Khi lật đến tờ thứ tư đếm từ cuối lên, cậu đần ra.

Cố… Hạt? Không giống.

Cố… Mẫu? Ai lại tên như thế!

Cố… Lang? Cũng không phải.

Đắn đo gần một phút, cuối cùng Bạch Lạc Nhân vỗ vai Vưu Kỳ:
 Ê, tên này đọc như nào?

Vưu Kỳ một tay cầm giấy, ngón trỏ tay kia đặt trên sống mũi, dáng vẻ trầm ngâm rất ngầu. Vài giây sau, cậu ta hắt xì một cái, rút khăn giấy lau nước mũi theo thói quen, xong đâu đấy mới bâng quơ đáp:
–  Sao giống chữ ký minh tinh thế?
–  Đấy là chỗ đáng ghét của cái con người này.

Thực ra bao nhiêu năm chép sơ đồ chỗ ngồi, chữ nào Bạch Lạc Nhân cũng đã từng thấy, dù có xấu đến đâu cậu cũng nhìn ra. Cậu căm nhất là kiểu chữ nghệ thuật ra vẻ phóng khoáng này, thay đổi hết kết cấu chữ, không làm thế nào hiểu nổi.

–  Cậu sang đấy mà hỏi. Trên phiếu có ghi chỗ ngồi kìa, tìm thẳng mặt cậu ta là xong.

Bạch Lạc Nhân vốn lười chẳng buồn để ý tới loại người này. Chuyên tỏ vẻ khác biệt, thích được mọi người tung hê.

Cố Hải đang cúi đầu đọc sách thì đột nhiên bị người ta giật mất.

Bạch Lạc Nhân lạnh lùng mở trang đầu ra. Trên đó ghi tên Cố Hải, nhưng vẫn là chữ ký minh tinh đầy phóng khoáng ấy, nhìn không hiểu.

Dưới ánh mắt sắc bén của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân tự nhiên cầm hết sách trên bàn của anh lên, nhưng những chỗ có tên anh đều viết kiểu chữ ký minh tinh.

–  Cậu muốn gì? – Giọng nói trầm thấp ẩn giấu áp lực.

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới nhìn thẳng Cố Hải:
–  Ghi sơ đồ. Khai tên ra.
–  Cố Hải

Bạch Lạc Nhân đờ ra một lát, rồi lạnh lùng đáp:
–  Là người thì viết chữ của người.

Cố Hải hơi ngạc nhiên. Lời nói mang tính công kích như vậy, trừ bố anh ra thì chưa có ai dám nói thế trước mặt anh. Nguyên nhân phần lớn nằm ở chỗ hơn chục năm qua anh luôn mang thân phận đặc biệt khi đối diện với kẻ khác, còn nay đã hoàn toàn trở thành công dân tự do.

Thỉnh thoảng bị cạnh khóe vài câu cảm giác cũng hay.

Từ này đọc là “hải”? Bạch Lạc Nhân hận không thể chui vào kẽ giấy để xem xem sao từ này lại đọc là “hải” được. Chẳng giống tí nào cả!

Bạch Lạc Nhân mang theo sự bực dọc mà ấn mạnh bút viết cái tên này lên giấy.

4 nhận xét:

  1. hai bạn gặp nhau rồi >v< truyện này nhiều nhân vật quá hình như còn một đàn gái chưa xuất hiện nữa ;; A ;;

    Trả lờiXóa
  2. xem phim thấy xuất hiện bạn gái của BLN nữa, thím ấy có đáng ghét không chủ nhà ơi???

    Trả lờiXóa