Chương
15: Thế này mới gọi là bò!
–
Thưa cô, em muốn đổi chỗ.
Đôi
mắt trong veo như thủy tinh của La Hiểu Du chớp vài cái, xoay người đối diện với Cố Hải,
cười dịu dàng:
–
Em muốn chuyển lên trước?
–
Không ạ
–
Vậy em muốn xuống bàn cuối à?
–
Cũng không phải
Vẻ
mặt đầy hiếu kỳ của La Hiểu Du tựa thiên thần giáng trần, khiến tim Cố Hải hơi
lỗi nhịp giây lát, nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
– Em muốn chuyển vào dãy trong.
–
Thế hả? – La Hiểu Du nhẫn nại giải thích – Chỗ ngồi hai tuần đổi một lần, tức
là phải đợi thêm hai ngày nữa, dãy em mới được chuyển từ ngoài cùng vào trong
cùng.
–
Ý em không phải vậy – Giọng Cố Hải chắc nịch – Em muốn đổi sang chỗ phía sau Bạch
Lạc Nhân.
–
Đổi sang ngồi sau Bạch Lạc Nhân? – La Hiểu Du nghi ngờ
Cố
Hải cười:
–
Vâng, bọn em thân nhau lắm. Ngồi gần cậu ấy em có động lực học tập.
La
Hiểu Du tỏ vẻ khó xử, theo lý mà nói thì xếp chỗ là việc rất rắc rồi, phải xét
cao thấp, thành thích học tập, tỉ lệ phân bố nam nữ…
–
Em cứ về trước đi. Để cô tìm hiểu tình hình chỗ ngồi bên đó đã.
–
Bây giờ luôn – Cố Hải cứng đầu – Em muốn chuyển ngay.
Nét
mặt La Hiểu Du hơi thay đổi, đôi môi hồng thanh tao mấp máy, có thể thấy cô
không hài lòng với thái độ của Cố Hải. Trong trường chưa học sinh nào dám nói với
cô như vậy, nhưng đầy bụng tức sao không xả ra nổi?
–
Được, buổi chiều em cứ đổi chỗ đi.
Cố
Hải rời đi không bao lâu, một nam sinh mặt đầy mụn, chân vòng kiềng bước vào
phòng. Vừa đối diện La Hiểu Du, cậu ta đã nhăn nhăn nhó nhó.
–
Cô ơi, cô đổi chỗ cho em được không ạ? Trương Đại Vĩ toàn đá ghế em. Em ngã ba
lần rồi.
– Cậu
ta đá mà cậu không biết nhắc à? – La Hiểu Du cao giọng, thái độ thay đổi còn
nhanh hơn Usain Bolt chạy – Đổi chỗ, đổi chỗ! Cậu tưởng đổi chỗ là chuyện đơn
giản chắc? Bớt cho tôi ít việc phải lo có được không?
Chẳng
hiểu tại sao cô giáo xinh đẹp nổi giận lại quyến rũ như vậy. Anh chàng đau khổ
không nhịn được năn nỉ thêm hai câu.
–
Cô ơi em xin cô đấy. Chuyển em lên bàn trên là được ạ.
La
Hiểu Du nổi tiếng là nóng tính. Người ta vừa đẹp đẽ vừa thông minh, tài giỏi,
còn lấy một ông chồng giàu nữa, tất nhiên tính tình không phải vừa.
–
Cậu nói nữa thì cút khỏi lớp cho tôi.
Hai
giây sau, anh chàng đau khổ tiu nghỉu bước ra khỏi văn phòng.
Buổi
chiều, Bạch Lạc Nhân vừa vào lớp đã thấy kẻ mình ghét nhất ngồi chễm chệ ở bàn
phía sau. Cậu thầm chửi một câu, đanh mặt đi về chỗ ngồi.
Chuông
sắp reo mà Bạch Lạc Nhân vẫn thấy Cố Hải ngồi im.
Cuối
cùng, cậu không chịu nổi nữa.
–
Sao cậu còn chưa cút về chỗ?
–
Tôi đổi chỗ rồi. Chỗ tôi ở đây! – Cố Hải cười sung sướng
Mặt
Bạch Lạc Nhân đen như đít nồi, có vẻ như không thèm che giấu cảm xúc bản thân. Con
người cậu là vậy, yêu ghét rõ ràng. Chỉ cần là kẻ cậu không thích, kể cả chĩa
súng vào đầu cũng đừng mong ép cậu nói ra một câu dễ nghe.
Chuông
báo vào lớp vang lên, Bạch Lạc Nhân xoay người lại, tự khuyên mình đừng để ý đến
hắn, cứ coi như đằng sau có một đống phân.
–
Các em mở đề thi hôm qua phát ra. Nay tôi sẽ chữa bài.
–
Khụ khụ… – Cố Hải lấy tay chọc chọc Bạch Lạc Nhân – Cái áo đồng phục trắng này của cậu
bị thủng một lỗ sao lại khâu bằng chỉ đen?
Bạch
Lạc Nhân thản nhiên đáp:
–
Đây gọi là bò!
–
Bò?
–
Có một loài bò thân toàn đốm đen trắng còn gì nữa?
– …
Cố
Hải cười. Tên này mồm mép lanh lợi thật. Nhưng chỉ một đốm làm sao gọi là bò được?
Phải nhiều đốm mới gọi là bò cơ. Thế nên Cố Hải cầm kéo, thừa lúc Bạch Lạc Nhân
ngủ, cắt thêm cho áo cậu nhiều cái lỗ.
Trên
đường đi học về, Bạch Lạc Nhân rụt cổ, trong lòng thắc mắc sao hôm nay áo đồng phục toàn bị gió lùa thế?
–
Đại Hải, anh tập gì đấy?
Cố
Hải cắm tai nghe để hai tay thoải mái hoạt động. Một tay cầm kim, một tay cầm sợi
chỉ đen, anh đang xuyên đầu sợi chỉ qua lỗ kim.
–
Anh đang xâu kim.
–
Xâu kim? – Kim Lộ Lộ cười hì hì – Anh bỏ nhà đi, đến người khâu quần áo cho
cũng không có. Khổ cho đại thiếu gia anh quá.
Cuối
cùng cũng xỏ qua được. Trên khuôn mặt cương trực của Cố Hải hiện lên vẻ xấu xa.
–
Không phải khâu cho anh.
Tiếng
hét như sấm rền vang ra từ điện thoại.
–
Thế anh khâu cho ai?
Cố
Hải giật tai nghe xuống, điềm tĩnh nói:
–
Hét cái gì mà hét? Anh có khâu cho con gái đâu. Thôi đừng hỏi nữa, nói em cũng
không hiểu.
Kim
Lộ Lộ ngẫm nghĩ. Cũng đúng, một người tính tình như Cố Hải sao có thể khâu quần
áo cho con gái được? Trên đường anh thấy con trai thắt dây giày giúp con gái
còn chửi vài câu chứ đừng nói đến chuyện mất mặt thế.
–
Đại Hải, em nhớ anh. Cuối tuần này anh tới Thiên Tân thăm em đi.
Cố
Hải buông kim xuống, nhanh chóng cởi giày leo lên giường.
– Được
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét