Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Chương 3: Hai chúng ta trở thành anh em rồi!

Chương 3: Hai chúng ta trở thành anh em rồi!

Bác Dương Mãnh thuê cho Bạch Lạc Nhân bốn người: Ma Thốc, Lạt Lạt Man, Tam Tra Tử, Tứ Linh Đang. Nghe biệt danh thôi đã hiểu thông minh như thế nào. Nói toạc móng heo ra là người thông minh ai lại đi làm cái nghề này!

Ma Thốc kinh ngạc nhìn khách sạn 5 sao trước mắt, không nhịn được mà nhổ ngụm nước bọt vào tay, rồi xoa xoa hai tay, chà ra một lớp ghét, mặt đầy phấn khởi.

 Hôm nay tao phải khóc đến ngất đi mới thôi.

Tam Tra Tử không hiểu gì cả:
 Khóc ngất giá 300 tệ. Thằng nhãi kia trả mỗi người có 200 tệ. Mày khóc ngất thì chúng ta lỗ à?
 100 tệ ấy coi như tao cho không.   
 …

Lạt Lạt Man ngồi xổm ở cạnh tường, hỏi Ma Thốc:

 Tại sao?
 Ai bảo nó mở tiệc ở chỗ sang thế này!

Tứ Linh Đang vẫn đứng bên cạnh chẳng nói chẳng rằng, nhìn chằm chằm những chiếc xe đắt tiền chạy ngang qua, càng ngày càng thấy bồn chồn.

 Linh Đang, mày làm gì đấy?
 Tao phát hiện ra xe đỗ ở đây toàn xe quân đội. Thằng đấy không phải dạng vừa đâu.
 Phí lời, cái loại như bọn mình có ai đến đây mở tiệc bao giờ không?
 Không… Ý tao là mình đừng manh động. Bị gô cổ vào tù bóc lịch dăm ba năm chứ chẳng chơi…
 Mới được nửa đường đã cong mông chạy, thấy nhục không? Xong việc còn được trả 1000 tệ nữa. Chê tiền à?

Tứ Linh Đang im lặng nhìn từng tốp bảo vệ.

 Tao thấy có người vào rồi, mình cũng đi thôi. Thiếp mời cầm đây rồi, sửa sang quần áo đi. Lúc vào đừng có mà làm gì sai.
 Đợi đã! – Tứ Linh Đang đột nhiên dừng lại.

Tam Tra Tử hết kiên nhẫn:
 Mày nhanh lên cái có được không? Không muốn vào thì nôn tiền ra đây.
 Hình như tao thấy bóng phóng viên.

Ba gã còn lại nhìn theo hướng mắt Tứ Linh Đang.

 Nhỡ đâu bọn nó cũng vào rồi phát sóng trực tiếp đám cưới thì trang nhất báo Bắc Kinh tối nay đảm bảo là chúng ta. Tiền này tao không ham. Bọn mày thích thì đi đi.

Tứ Linh Đang định bỏ của chạy lấy người.

 Quay lại đây! – Ma Thốc quát.  

Tam Tra Tử thấy Ma Thốc sắp nổi khùng, vội vàng giữ lấy cả hai, can ngăn:
 Đừng cãi nhau nữa. Phóng viên chứ cái gì? Mình gô cổ bọn nó lại là xong. Chúng ta bốn người, bọn nó chỉ có hai.
 Đúng rồi – Lạt Lạt Man còn to gan hơn – Cướp luôn đồ nghề của bọn nó. Không ít tiền đâu nhé!
 Cứ thế đi – Ma Thốc nói – Chúng ta không khóc nữa. Khóc xong chung quy cũng chỉ được 1000 tệ. Đem máy quay của bọn nó đi bán, chắc chắn được hơn 5000. Sau đấy đem tiền trả lại cho cháu đội trưởng, bảo nguy hiểm lắm không làm.

Thế là bốn gã len lén bước về phía hai tên phóng viên.

Hai phóng viên này Cố Hải sát giờ mới thuê, đến quay phim cũng vừa mới dạy. Nhưng chỉ cần là người có đầu óc một chút, đều chẳng dại mà tới đây, vậy nên họ vẫn chần chừ trước cửa khách sạn, dù có thiếp mời cũng chẳng dám vào.

Ma Thốc nắm bắt thời cơ, vẫy ba gã đằng sau:
 Xông lên. Trước hết cứ chào hỏi, lừa bọn nó đến chỗ vắng vẻ rồi ra tay.

Ba gã gật đầu, vờ như không có chuyện gì, theo sau Ma Thốc.

Tên vác máy quay lấy hết can đảm bước tới cửa, đột nhiên thấy bốn gã mắt lươn mày lẹo đang đi về phía mình.

 Ê, mấy chiến hữu! Ra đằng kia nói chuyện đi.
 Á!!!

Hai tên phóng viên giả thét lên, cùng bỏ chạy vào con ngõ nhỏ phía sau khách sạn. Bốn gã đuổi theo sát rạt. Phóng viên giả thấy thế, nghĩ là cảnh sát truy đuổi, vứt máy quay, bắt taxi chuồn thẳng.

 Sao lại như này? – Tứ Linh Đang trợn mắt nhìn chiếc máy quay.

Tam Tra Tử thở hồng hộc:
 Tao biết đâu được đấy.

Lạt Lạt Man gãi đầu:
 Đừng bảo cái máy quay này bọn nó mới trộm nhé?
 Quan tâm làm gì! – Ma Thốc vác lên luôn – Đi, tìm chỗ bán. Có món này rồi cả tháng chả phải lo nữa.
 Mẹ kiếp, may thật.
 Hahaha…

1 nhận xét: