Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Chương 21: Gừng càng già càng cay

Chương 21: Gừng càng già càng cay

Buổi trưa tan học, Bạch Lạc Nhân đi trên đường, tâm trạng vô cùng phức tạp. Một mặt, cậu muốn khiến Thạch Huệ hết hi vọng, cắt đứt triệt để con đường yêu lại từ đầu; một mặt, cậu vắt óc suy nghĩ cách trị Cố Hải sao cho hắn tâm phục khẩu phục để về sau đừng quấy rầy mình nữa.

Cân nhắc đôi chút, Bạch Lạc Nhân cảm thấy Cố Hải là nhiệm vụ cấp bách.

Chuyện Thạch Huệ đã được định trước phải kháng chiến trường kỳ. Cần giải quyết xong con ruồi phiền phức kia thì mới bình tĩnh lo liệu vấn đề tình cảm được.

Trời oi tới mức làm người ta thở không ra hơi. Vốn đã lập thu rồi nhưng cả người vẫn nhớp nháp, đi vài bước mồ hôi vã ra.

Khi nào mới mưa đây?

Chương 20: Một cơn gió mạnh nổi lên!

Chương 20: Một cơn gió mạnh nổi lên!

Buổi sáng, trước khi Cố Hải bước vào lớp, một nam sinh luộm thà luộm thuộm đứng trước cửa, đánh giá Cố Hải từ đầu đến chân. Lúc Cố Hải đi ngang qua, cậu ta níu cánh tay Cố Hải.

– Tôi hỏi cậu một chuyện.

Cố Hải liếc nhìn khuôn mặt nhem nhuốc ấy.

– Chuyện gì?
– Ra kia rồi nói. Những lời này không thể để người khác nghe thấy.

Cố Hải nén giận, đi theo.

– Tôi hỏi cậu… – Hơi thở của cậu ta phả vào tai Cố Hải – Cậu là bộ đội xuất ngũ hả? Cố ý làm giả chứng minh thư để đi học lấy bằng?

“A!!!”

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Chương 19: Cháu là cháu quy tôn của bà!

Chương 19: Cháu là cháu quy tôn* của bà!
(Từ gốc: 龟孙子, vốn là từ dùng để chửi, dịch "cháu quy tôn" cho na ná "cháu đích tôn".)  

– Dân thường chúng ta phải nộp thuế rất nhiều. Chỉ cần mua đồ thôi cũng chính là nộp thuế…

Bạch Hán Kỳ nói đang hăng thì bỗng nhiên thấy Bạch Lạc Nhân rẽ vào ngõ. Ông vội vàng đưa ra kết luận:
– Haiz, bàn mấy chuyện này cũng chả ích gì. Chính sách của nhà nước sẽ không bao giờ nghiêng về phía nhân dân. Tôi về ăn cơm đây. Mọi người tiếp tục đi…

Bạch Hán Kỳ rảo bước tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân:
– Con trai tan học rồi đấy à? Hôm nay có mệt không? Đưa cặp bố xách cho.

Môi Bạch Lạc Nhân vẽ ra một nụ cười hiếm hoi:
– Không mệt ạ. Cơm chín chưa bố?
– Chín lâu rồi. Đợi con về ăn thôi.

Chương 18: Cậu cười chết đi!

Chương 18: Cậu cười chết đi!

Trong trường, thường xuyên thấy bọn con trai để lộ vai lượn quanh, giống như Vưu Kỳ vừa học thể dục xong, nhưng người đạt tỉ lệ 100% ngoái đầu nhìn thì sợ rằng chỉ có mình Cố Hải. Cơ bắp của người ta có thể lên sàn catwalk trình diễn được rồi. Thằng con trai nào không ghen tị?

Về đến lớp, Cố Hải vẫn là đối tượng bàn tán của mọi người. Đối diện với những ánh mắt quan tâm không ngừng bay tới, Cố Hải thấy mình phải mau chóng mặc áo vào, nếu không sẽ bị nghi ngờ rằng bản thân cố tình khoe khoang.

Giở áo ra, xỏ hai tay qua, sau đó chui đầu vào…

Chui, chui, chui…

Ớ? Sao không chui vào được?

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2015

Chương 17: Sân khấu của riêng Cố Hải

Chương 17: Sân khấu của riêng Cố Hải

– Vưu Kỳ, Vưu Kỳ, Vưu Kỳ…

Fan girl của Vưu Kỳ rất đông, hò hét vang trời. Đến cả Bạch Lạc Nhân đứng bên cạnh cũng ù cả tai. Cậu thầm nhếch mép, mấy bà cứ gào đi, gào tí nữa nước mũi Vưu Kỳ chảy tùm lum cho xem.

Trai đẹp quả không hổ là trai đẹp, chỉ cần đứng bên dưới thôi cũng đủ khiến cả cái xà bừng sáng. Bao nhiêu ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ của mỹ nữ cũng không làm anh chàng lạnh lùng này mỉm cười. Thật ra cậu ta chẳng cười nổi vì chột dạ.

Trước khi lên xà, Vưu Kỳ giơ tay, ý bảo mọi người trật tự, nhìn rất ngầu.

Cậu phải để lại đường lui cho bản thân chứ… Lòng Bạch Lạc Nhân thầm khuyên một câu. Cậu dám chắc Vưu Kỳ lên được ba cái đã khá lắm rồi.

Vưu Kỳ bắt đầu bám lấy xà, hai cánh tay gồng hết sức, đầu cũng cố ngóc lên. Trong tiếng hô cố lên của đám đông, đầu cậu ta qua xà, mắt qua xà, mũi qua xà…

Chương 16: Cậu dám trả treo tôi?

Chương 16: Cậu dám trả treo tôi?


Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân vẫn đến muộn. Cố Hải để ý nhìn, trên người cậu là cái áo hôm qua, còn chưa khâu lại. Chính vì Cố Hải hiểu tính cẩu thả của hai bố con nhà họ Bạch nên mới dám khoét lỗ áo Bạch Lạc Nhân. Anh biết Bạch Lạc Nhân vô cùng có khả năng không thèm cởi áo đã lên giường đi ngủ.

Rất tốt. Mọi thứ đủ cả, chỉ thiếu gió đông.

Đáng tiếc gió đông hôm nay thổi không được thuận lợi cho lắm.

Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân chằm chằm, đợi cậu say giấc nồng. Nhưng Bạch Lạc Nhân như uống doping, tinh thần phấn chấn suốt hai tiết học, lưng thẳng y hệt bị nẹp cố định.

Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Chương 15: Thế này mới gọi là bò!

Chương 15: Thế này mới gọi là bò!

– Thưa cô, em muốn đổi chỗ.

Đôi mắt trong veo như thủy tinh của La Hiểu Du chớp vài cái, xoay người đối diện với Cố Hải, cười dịu dàng:
– Em muốn chuyển lên trước?
– Không ạ
– Vậy em muốn xuống bàn cuối à?
– Cũng không phải

Vẻ mặt đầy hiếu kỳ của La Hiểu Du tựa thiên thần giáng trần, khiến tim Cố Hải hơi lỗi nhịp giây lát, nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh.

Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Chương 14: Hai người đối đầu rồi

Chương 14: Hai người đối đầu rồi



(Trích đoạn tập thoại "Chưa thấy ai mặt dày như cậu")

Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân vẫn đủng đỉnh đi học muộn. Cậu vừa đặt cặp xuống thì thấy trong ngăn bàn có một chiếc hộp. Cậu lôi nó ra, ném lên bàn, đợi đến khi nhìn rõ là cái gì, vội vàng tống vào ngăn.

Chuyện gì thế này?

Ai nhét quần lót vào ngăn bàn mình?

Hôm qua cậu còn cười thầm vì chuyện nhỏ kia tặng Vưu Kỳ giấy vệ sinh, hôm nay lại nhận được một cái quần lót! Có khi nào người ta để nhầm vào ngăn bàn cậu không?

Một mảnh giấy đánh bay suy nghĩ này của Bạch Lạc Nhân.

“Tặng cậu đấy.”

Chương 13: Phải kết bạn với người này!

Chương 13: Phải kết bạn với người này!

– Bác tài, làm phiền bác lái chậm một chút.

Tài xế taxi khó chịu đáp:
– Thế này mà còn chưa đủ chậm? Cậu nhìn công-tơ-mét xem nó chỉ đến vạch nào?
– Bác cứ đi theo người đằng trước. Mặc đồng phục xanh lam kia kìa. Bám theo cậu ấy là được ạ.

Tài xế nổi cáu:
– Hóa ra từ nãy tới giờ cậu bắt tôi theo đuôi một người đi bộ hả? Cậu cố tình hành tôi à? Xe này tính tiền trên kilômét chứ không tính thời gian. Tốn bao nhiêu lâu để bò nửa cây số, có đáng không?  

Cố Hải rút 200 tệ chìa ra.

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Chương 12: Sao toàn ngủ thế?

Chương 12: Sao toàn ngủ thế?


Từ sau khi nhận được bịch giấy vệ sinh ấy, Vưu Kỳ giống như bị ma nhập. Vốn đã thường xuyên xì mũi, nay lại càng điên cuồng, một ngày dùng hết một cuộn. Mỗi lần lau xong đều phải quay lại nhoẻn miệng cười với Bạch Lạc Nhân. Dáng vẻ đó giống thiếu nữ mới biết yêu, trông rất dị.

Bạch Lạc Nhân thực sự không chịu nổi nữa. Một tên cao mét tám, mặt nhang nhác Kim Thành Vũ như Vưu Kỳ mà toàn lén làm những chuyện thiểu năng.

– Tôi đã bảo rồi, giấy không phải tôi mua. Cậu đừng làm tôi xấu hổ nữa.

Vưu Kỳ chẳng thèm quan tâm. Tiếng xì mũi càng lúc càng to.

Cuối cùng Bạch Lạc Nhân đành chịu, không buồn ngẩng lên. Bài tập làm hết rồi, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, cậu gục xuống bàn ngủ luôn.

Chương 11: Tặng một bịch giấy vệ sinh

Chương 11: Tặng một bịch giấy vệ sinh



– Bạch Lạc Nhân!

Bạch Lạc Nhân quay lại, thấy cô bạn học cùng hồi lớp 10 – Đổng Na. Đổng Na cười tươi như hoa, đôi chân bước khép nép theo thói quen, vừa đi vừa nhìn vào lớp 27 từ cửa sau. 

– Tôi hỏi ông một chuyện nhé.

Bạch Lạc Nhân liếc Đổng Na một cái:
– Nói thẳng luôn đi.
– Lớp ông có một bạn đẹp trai, ngồi bàn hai từ cuối lên. Tên cậu ấy là gì?
– Có bao nhiêu thằng ngồi bàn hai từ cuối lên. Biết bà nói ai?

Đổng Na ngẫm nghĩ, đôi mắt láo liên tứ phía, thầm thì bên tai Bạch Lạc Nhân vô cùng thần bí:
– Người mà suốt ngày mặc áo sơmi kẻ caro, tai đeo headphone, thích nghe nhạc ấy. Con gái lớp tôi nhất trí rằng cậu ấy rất ngầu.

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Chương 10: Lột da nó!

Chương 10: Lột da nó!

 Bạch Lạc Nhân, em ra đây một lát.

Giữa tiết tự học, Bạch Lạc Nhân bị giáo viên môn Văn gọi ra ngoài.

 Tôi không biết cậu có ý kiến với tôi hay việc tôi giao bài tập. Nếu có cứ nói thẳng, không cần phải chống đối. Vốn ấn tượng của tôi về cậu rất tốt nhưng lần này cậu thật sự khiến tôi hơi bị thất vọng.

Bạch Lạc Nhân bị mắng mà chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

 Cậu giải thích đi. Thế này là thế nào?

Giáo viên dạy Văn ném quyển vở bài tập vào người Bạch Lạc Nhân.

Chương 9: Không ngờ ăn khỏe thế!

Chương 9: Không ngờ ăn khỏe thế!

Sơ đồ chỗ ngồi do Bạch Lạc Nhân chép được photo ra 57 bản, phát cho mọi người. Lúc nhận sơ đồ, Cố Hải không dán lên bàn ngay mà ngồi lặng im ngắm nghía rất lâu.

Anh bị cuồng chữ.
 
Từ nhỏ Cố Uy Đình đã dạy Cố Hải nét chữ nết người, chữ một người có thể phản ánh chân thực tính cách và phẩm chất người này. Chữ của Bạch Lạc Nhân cứng cáp, phóng khoáng, khác hẳn với dáng vẻ khó chịu khi nói chuyện với anh ngày hôm qua.

Lẽ nào mình quá đáng ghét?

Cố Hải muốn thăm dò thêm.

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Chương 8: Cái tên này đọc thế nào?

Chương 8: Cái tên này đọc thế nào?

–  Đây là phiếu ghi họ tên mà các bạn trong lớp đã nộp. Em viết sơ đồ chỗ ngồi theo số thứ tự và tên rồi nộp cho cô sau khi tan học nhé.

Bạch Lạc Nhân im lặng cầm lấy, giở từng tờ ghi lại.

Nam sinh bên cạnh nhìn Bạch Lạc Nhân đầy ghen tị. Mới nhập học được hai ngày cô chủ nhiệm đã nhờ cậu ta giúp. Tại sao chứ hả? Thật ra Bạch Lạc Nhân quen rồi. Cứ sang lớp mới là cậu sẽ bị giáo viên chọn viết sơ đồ chỗ ngồi, vì chữ đẹp.

Đương nhiên, sức hút của khuôn mặt cậu cũng chẳng kém gì chữ cậu.

Cao Siêu, Vương Kiện, Ngụy Trạch Long, Cổ Tân, Phương Tiểu Thi…

Bạch Lạc Nhân chép từng cái từng cái một lên giấy. Khi lật đến tờ thứ tư đếm từ cuối lên, cậu đần ra.

Cố… Hạt? Không giống.

Cố… Mẫu? Ai lại tên như thế!

Cố… Lang? Cũng không phải.

Chương 7: Anh chàng quần đùi dép lê

Chương 7: Anh chàng quần đùi dép lê

Gần trưa, Bạch Lạc Nhân bị một cú điện thoại đánh thức.

Giọng nói đầy sức thu hút của Dương Mãnh truyền tới từ đầu bên kia.

–  Thằng bạn vẫn ngủ đấy à? Hôm nay khai giảng mày được xếp vào lớp 27. Đến điểm danh nhanh. Đảm bảo mày sẽ bất ngờ.

Bạch Lạc Nhân ngồi dậy, chưa hết cáu vì bị đánh thức lại nghĩ đến việc sắp phải đi học, lòng càng thấy chán ghét. Người ta đã ngồi trong lớp cả rồi mà cậu vẫn rề rà mặc quần áo.

Trên đường đến trường, Bạch Lạc Nhân vấp chân vào thứ gì đó, cúi đầu xuống mới phát hiện mình xỏ dép lê ra ngoài.

Thôi kệ, đã tới đây rồi chẳng muốn quay về nữa.  

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Chương 6: Hai vợ chồng già dễ mến!

Chương 6: Hai vợ chồng già dễ mến!

– Cái gì? Cậu muốn làm thủ tục chuyển trường?

Cố Hải gật đầu:
– Trường cũ gần nhà quá, giờ em dọn ra ngoài ở rồi, đi lại bất tiện.

Cố Hải nói làm Phòng Phi chẳng hiểu gì cả.

– Dọn ra ngoài ở là sao?

Cố Hải ngồi dựa lên tủ, thờ ơ châm thuốc:
– Em cãi nhau với ông già.

Phòng Phi giật điếu thuốc lá trong tay Cố Hải.

– Mới mười mấy tuổi đầu đã nghiện thuốc nặng. Nói cho cậu biết, hút thuốc ảnh hưởng đến dậy thì đấy!
– Em dậy thì xong rồi.

Chương 5: Đừng nhắc đến người nhà bọn họ!

Chương 5: Đừng nhắc đến người nhà bọn họ!

– Dậy con. Đừng ngủ nữa. Đi mua thuốc cho bà đi.

Bạch Lạc Nhân xoa mắt. Trời còn chưa sáng.

– Mua thuốc có cần lấy số đâu ạ. Cứ ra xếp hàng là được mà. – Bạch Lạc Nhân rên hai tiếng, trở mình
– Đi sớm về sớm. Bà sốt ruột.

Bạch Lạc Nhân lăn lộn một lúc, dù không muốn nhưng vẫn phải bò dậy. Bữa sáng trăm năm như một, quẩy và tào phớ. Ngày nào Bạch Hán Kỳ cũng là kẻ đầu tiên đến sạp bán đồ ăn sáng. Có hôm bà chủ chưa tới, ông còn đứng đợi bằng được. Dần dần, hai người quen thân. Mỗi lần Bạch Hán Kỳ ra mua, cô đều đưa suất ăn đã được gói ghém xong xuôi cho Bạch Hán Kỳ.

– Con no rồi – Bạch Lạc Nhân buông thìa

Bạch Hán Kỳ lườm cậu:
– Ngày nào cũng bỏ thừa tí dính bát.

Bạch Lạc Nhân có một tật xấu, bất luận ăn cái gì cũng bớt lại một miếng, kể cả chưa no cũng phải chừa lại. Đây là thói quen từ tấm bé. Vì hồi ấy hai bố con ăn chẳng đủ no, có gì ngon Bạch Hán Kỳ cũng nhường Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thương bố, mỗi lần đều để dành cho bố một miếng.

Giờ đủ ăn rồi mà không sửa được thói quen xấu này.

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2015

Chương 4: Sao lại thích bà ta?

Chương 4: Sao lại thích bà ta?

 Rút cục đã xảy ra chuyện gì?
 Hai người đó nói có cảnh sát mặc thường phục đuổi theo bọn họ. Bọn họ sợ bị nhìn ra chân tướng nên quăng máy chạy trốn.
 Họ thì có cái chân tướng gì?
 À… Chắc là phóng viên giả…
 Ai quy định chỉ có phóng viên xịn mới được cầm máy quay?
 Nhưng họ đeo thẻ phóng viên giả, sợ là…
 Thế tôi hỏi cậu, sao họ biết đấy là cảnh sát mặc thường phục?
 Mấy gã đó một mực đuổi theo họ. Họ thần hồn nát thần tính, nên…
 Đuổi theo họ? – Cố Hải sôi máu, từ sofa đứng bật dậy – Cậu thuê một lũ ăn hại. Cảnh sát mặc thường phục cái gì? Một lũ cướp. Họ bị nhắm trúng rồi.
 Cướp… Không thể nào.
 Không thể nào? – Cố Hải nhắm mắt, hít sâu – Tôi hỏi cậu, máy quay đâu? Sau khi hai người họ bỏ chạy, máy quay đi đâu mất rồi?

Lúc này người bị chất vấn im lặng.

Cố Hải bình tĩnh lại, khoát tay:
 Cậu ra ngoài đi.

Chương 3: Hai chúng ta trở thành anh em rồi!

Chương 3: Hai chúng ta trở thành anh em rồi!

Bác Dương Mãnh thuê cho Bạch Lạc Nhân bốn người: Ma Thốc, Lạt Lạt Man, Tam Tra Tử, Tứ Linh Đang. Nghe biệt danh thôi đã hiểu thông minh như thế nào. Nói toạc móng heo ra là người thông minh ai lại đi làm cái nghề này!

Ma Thốc kinh ngạc nhìn khách sạn 5 sao trước mắt, không nhịn được mà nhổ ngụm nước bọt vào tay, rồi xoa xoa hai tay, chà ra một lớp ghét, mặt đầy phấn khởi.

 Hôm nay tao phải khóc đến ngất đi mới thôi.

Tam Tra Tử không hiểu gì cả:
 Khóc ngất giá 300 tệ. Thằng nhãi kia trả mỗi người có 200 tệ. Mày khóc ngất thì chúng ta lỗ à?
 100 tệ ấy coi như tao cho không.   
 …

Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

Chương 2: Bố anh sắp lấy vợ!

Chương 2: Bố anh sắp lấy vợ!

 Tiểu Hải, tiệc đã đặt rồi. Ngày mai chúng ta xuất phát lúc mấy giờ?
 Cháu có bảo là cháu sẽ đi à?

Khóe miệng mím chặt của cảnh vệ Tôn hơi hơi mở ra, một luồng khí mát lạnh men theo cánh mũi phả lên lông mày. Thằng nhóc này thật khó chiều. Từ bé đến lớn tính tình luôn như thế, mềm không ăn, cứng không ăn.

 Thủ trưởng đã nói đây là mệnh lệnh, không được phép phản kháng.

Cố Hải đứng dậy. Dáng vẻ đĩnh đạc thể hiện rõ phong thái con nhà lính. Anh đi một vòng trong phòng. Dù ung dung nhưng vẫn toát ra hơi thở thanh niên tràn trề tinh lực.

 Thế thì cứ để ông ta trói cháu lại rồi giải đi.

Một câu nói thờ ơ khiến đuôi mắt cảnh vệ Tôn nhăn thêm mấy nếp.

 Việc gì cháu phải thế? Phu nhân qua đời lâu rồi, thủ trưởng mới chỉ bốn mươi, không thể để ông ấy còn trẻ mà cứ sống một mình được phải không?

Câu nói này của cảnh vệ Tôn chạm vào vết thương lòng Cố Hải.

Chương 1: Mẹ tao sắp lấy chồng!

Chương 1: Mẹ tao sắp lấy chồng!

 Bố, mẹ sắp kết hôn rồi.
 Chúc cô ấy hạnh phúc!

Bạch Lạc Nhân giật mình choàng tỉnh, sau tai, trên cổ mướt mát mồ hôi. Vẫn chưa qua mùa hè, mỗi ngày đều bị cái nóng gọi dậy. Bạch Lạc Nhân đưa tay vuốt một phát, lòng bàn tay dính đầy mồ hôi. Vừa sáng sớm đã khiến người ta phát hỏa.

Loẹt quẹt đôi dép lê, Bạch Lạc Nhân lười biếng đi tới chỗ vòi nước, cúi đầu xuống. Dòng nước mát lạnh chảy dọc theo cần cổ, trong lòng rút cục cũng thoải mái một chút.

Bạch Hán Kỳ, cũng chính là bố của Bạch Lạc Nhân, lúc này đang quét sân. Một người đàn ông cao mét tám ngày nào cũng ru rú ở nhà làm việc. Nếu ông có thể lo tươm tất việc nhà thì chẳng nói làm gì, đằng này lại không ra đâu vào đâu.  

Vậy nên Bạch Lạc Nhân rất ngứa mắt.

Nước đánh răng trong cốc bị Bạch Lạc Nhân nuốt vào rồi nhổ ra. Cậu vặn vòi nước, muốn xả hết đám bọt trắng này, kết quả phát hiện ra nước trong bồn càng ngày càng nhiều, hình như bị tắc rồi.

Một phút sau, Bạch Lạc Nhân dùng gậy vớt ra một miếng giẻ rách trong bồn, dòng nước nhanh chóng rút xuống cống.

 Bố, bố lại ném quần lót của con xuống bồn rửa rồi.

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

[Mục lục] Cậu ấy à, nghiện rồi phải không? - Sài Kê Đản


Tên truyện: Cậu ấy à, nghiện rồi phải không?
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: đam mỹ, cường cường, khùng khùng, có hỗ công, HE
Tình trạng: Hoàn (342 chương cả phiên ngoại)
Người dịch: Chủ quán cháo cá
Tiến độ: Cố gắng hết sức

Văn án

Có một type người,
giống như heroin vậy.
Chỉ cần hít một hơi thôi,
là cả đời khó lòng mà cai nổi.

Kinh mong các quý khách húp cháo xong nhớ để lại bát cho nhân viên em rửa chứ đừng rước đi đâu.

 Em không có tiền thuê bảo vệ nên cũng đừng report quán em. 
Em làm ăn chân chính, bảo đảm vệ sinh an toàn thực phẩm.

Mục lục

Quyển 1