Chương
31: Thời tiết hôm nay thật đẹp
“Bây
giờ là 6 giờ Bắc Kinh.”
Vừa
sáng ra, Cố Hải đã bị tiếng chuông báo của chiếc điện thoại cục gạch đánh thức.
Bình thường anh toàn dậy vào đúng 5 giờ nhưng hôm qua vạ vật quá muộn, nửa đêm anh
còn chạy khắp nơi tìm chỗ ở, rạng sáng nằm nghe dế kêu mãi, mặt trời mọc mới nhắm
mắt.
Nhưng
tinh thần Cố Hải vẫn phơi phới. Anh bước xuống khỏi cái giường đơn làm bằng gỗ kêu cọt kẹt,
xỏ chân vào đôi giày thể thao 30 tệ, đánh răng rửa mặt nhanh gọn lẹ rồi cưỡi
con xe đạp cà tàng đi học.
Cả
chặng đường anh thấy thoải mái vô cùng.
Bạch
Lạc Nhân thì ngược lại.
Sáng
dậy đầu cậu đau như muốn nứt ra, bụng dạ khó chịu. Ký ức của cậu về ngày hôm
qua đã trở nên mơ hồ, không biết mình về nhà bằng cách nào. Chỉ nhớ cậu đi ăn đồ
nướng, sau đó gặp Cố Hải, hai người nói chuyện một lúc, còn những việc sau
này không thể nhớ nổi.
Bạch
Lạc Nhân xem đồng hồ. Đã 6 giờ rồi. Hôm nay chắc chắn đến muộn.
Ăn
xong một bát tào phớ ở hàng cô Trâu, bụng cậu coi như mới dễ chịu hơn một chút.
Khi trả tiền, Bạch Lạc Nhân hỏi:
–
Cô ơi, cô có biết làm thế nào để giặt sạch vết máu trên quần áo không?
Bạch
Lạc Nhân đoán chắc người phụ nữ này biết.
–
Đầu tiên ngâm nước lạnh một lúc, sau lấy xà phòng chà tí là hết ngay. Nếu
cháu thật sự giặt không sạch thì cứ mang ra đây cô giúp cho.
–
Thôi ạ, cháu tự giặt được.
Bạch
Lạc Nhân đưa tiền xong chưa vội tới trường ngay mà quay về, đem áo của Cố Hải
ngâm trong chậu nước rồi mới ra khỏi nhà.
Chưa
đi được bao xa thì cậu gặp Cố Hải đang cưỡi xe đạp đến.
Xe
Cố Hải hoàn toàn không cần dùng chuông, bởi vì lúc đi, cả cái xe phát ra tiếng
kêu lọc xọc, nổi bật phần phật. Phanh bị hỏng, may mà chân Cố Hải đủ dài, phải
đáp cả hai chân xuống đất thì xe mới dừng lại được.
–
Lên đê. Anh đèo chú tới trường.
Bạch
Lạc Nhân chẳng thèm để ý đến Cố Hải, vẫn bước về phía trước.
–
Tôi mà trèo lên cái xe ghẻ của cậu thì nó tan tành luôn.
–
Cậu cuốc bộ mà còn khinh xe đạp?
Cố
Hải lại tiếp tục đạp, giữ tốc độ ngang bằng với Bạch Lạc Nhân đi bộ.
Nếu
có người đi bên cạnh, lại còn ồn ào như thế thì dù đi bộ hay lái xe, bạn đều phải
nói với người ta dăm câu ba điều. Bạch Lạc Nhân im lặng một lúc, mắt bất giác
liếc Cố Hải, thấy anh đang nhìn mình.
–
Có ai đang đi xe mà nhìn sang bên cạnh không? – Bạch Lạc Nhân nhắc nhở.
Cố
Hải nhoẻn miệng cười:
–
Trước mặt không đẹp bằng bên cạnh!
Bạch
Lạc Nhân giả vờ không nghe thấy.
–
Nhà cậu cũng ở khu này à?
–
Ừ – Cố Hải nói như thật – Ở đây suốt mà.
–
Thế sao trước tôi không gặp cậu bao giờ?
–
Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới muộn! Hồi trước lúc tôi đạp xe qua đây cậu còn
chưa tỉnh cơ.
–
Hàng xóm quanh đây tôi hầu như đều quen cả. Bố cậu tên gì?
Cố
Hải lập tức chuyển chủ đề.
–
Sao cậu không hỏi tôi xem vì sao lại dậy muộn?
Bạch
Lạc Nhân trong lòng biết rõ nhưng ngoài miệng vẫn giả ngu.
–
Tôi biết làm sao được.
–
Tối qua cậu say, tôi đưa cậu về nhà. Đến tận cổng rồi mà cậu cứ ôm chặt lấy
tôi, sống chết không chịu vào.
–
Da mặt cậu có dày hơn được nữa không? – Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ chán ghét – Tôi ôm
ai thì ôm chứ không bao giờ ôm cậu!
–
Cái này chưa chắc nhé. Hôm qua là ai khóc nức khóc nở kể tôi nghe chuyện tình
trường ngày xưa? Tôi đang ăn thịt xiên ngon lành thì cậu lao tới ôm tôi, gọi “Huệ,
Huệ” làm tôi nổi hết da gà…
Bạch
Lạc Nhân vẫn còn chút ấn tượng với lời mình nói tối qua, giờ nghĩ lại thấy rất
quái. Những câu từ tận sâu trong đáy lòng như thế sao có thể tâm sự với kẻ chẳng
đáng tin cậy này?
–
Tối qua còn có đứa say khướt, quần chả thèm cởi đã tè rồi. Nếu không phải tôi kịp
kéo xuống cho thì chắc giờ đũng quần nó vẫn ướt.
Cố
Hải đi bên cạnh lảm nhảm một mình, còn Bạch Lạc Nhân đã chửi thầm từ lâu rồi.
–
Tôi bảo tôi không tè, nó nằng nặc bắt tôi cởi quần, muốn so xem ch*m ai to hơn.
Bạch Lạc Nhân cậu nói xem loại người này thật không biết xấu hổ đúng không?
Cố
Hải vừa nói xấu Bạch Lạc Nhân, vừa nhớ lại dáng vẻ ngốc nghếch sau khi quá chén
của cậu, càng nghĩ càng thấy hài, thế là cười phá lên.
Nụ
cười này chọc Bạch Lạc Nhân nổi điên. Bạch Lạc Nhân nhảy vọt sang bên cạnh hai
bước, Cố Hải thấy thế guồng chân đạp. Đáng tiếc cái xe này cùi quá, Cố Hải còn
chưa kịp tăng tốc thì gác baga đã bị Bạch Lạc Nhân tóm lấy.
Cố
Hải cảm thấy đằng sau trĩu xuống. Bạch Lạc Nhân đã ngồi lên xe rồi.
–
Lúc nãy bảo lên thì không lên, chọc cho vài câu cậu mới chịu hả?... A!!!... Đồ
khốn, dám tập kích tôi à?
Khuỷu
chân bị đạp cho hai phát, Cố Hải ngoảnh đầu, thấy lưng Bạch Lạc Nhân.
–
Sao cậu lại ngồi quay mặt ra đằng sau thế hả?
–
Không muốn nhìn mặt cậu.
Chiếc
xe vững vàng tiến về phía trước. Gác baga rất nhỏ, hai người chỉ có thể chạm
lưng vào nhau, dùng tư thế Kappa lướt qua hết con phố này tới con phố khác. Đây
là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân thấy đường xá mở rộng ra trước mắt mình chứ không
phải bé đi. Hồi trước toàn bước vội bước vàng, chẳng hề hay biết không khí buổi
sáng trong lành đến thế.
–
Ê, hôm qua cậu cõng tôi về à?
Khóe
miệng Cố Hải hơi nhếch:
–
Nhớ ra thật rồi à?
–
Tôi đoán vậy.
–
Tôi cõng cậu hai lần rồi. Hôm nào hầu hạ tôi một lần đi?
–
Cậu không có chân à?
–
Thế cậu cũng có chân sao tôi vẫn cõng đấy thôi?
–
Chuyện của cậu hỏi tôi làm gì?
Cố
Hải híp mắt, tay điều khiển ghi đông bắt đầu chuyển hướng, cứ nhằm vào chỗ có
đá hoặc vạch giảm tốc mà phi. Chiếc xe rung lên bần bật như sắp rụng rời cả ra.
Có thể tưởng tượng được cảm giác của Bạch Lạc Nhân đang ngồi đằng sau.
Bạch
Lạc Nhân phải tóm chặt lấy một thanh sắt trên gác baga mới không bị văng xuống.
Lúc đầu cậu cứ tưởng đường đoạn này xấu, kết quả phát hiện tình trạng rung lắc càng
ngày càng gia tăng. Bên cạnh rõ ràng là đường đẹp mà kẻ kia không chịu đi.
–
Cậu không biết đi xe à?
–
Đây là cảnh giới cao nhất của việc đạp xe. Tôi ở đằng trước luyện tập còn massage
trị liệu cho cậu ngồi sau. Một phương pháp dưỡng sinh tự nhiên xiết bao.
Cùi
chỏ Bạch Lạc Nhân đánh mạnh ra sau, đập đúng thắt lưng Cố Hải. Một
luồng tê dại truyền tới như vừa được bật công tắc. Cố Hải hít sâu một hơi. Chỗ
bị đập vào vẫn đang nóng lên, cảm nhận kỹ thì thấy khá thích.
Thời
tiết hôm nay thật đẹp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét