Chương
42: Bất đắc dĩ phải cho ở lại
Lúc
Cố Hải đi từ nhà vệ sinh ra bắt gặp Bạch Lạc Nhân đứng hút thuốc ở đầu hành
lang, còn Vưu Kỳ không biết đang nói gì với cậu, hai người nhìn nhau cười.
Khung cảnh rất đẹp.
Ánh
mắt Cố Hải càng trở nên u ám.
Vưu
Kỳ thấy Cố Hải đứng cách đó không xa bèn vẫy tay đầy phong độ với anh.
–
Người lúc nãy là em trai cậu hả?
–
Em trai cậu ấy!
Mặt
Cố Hải đen như đít nồi. Dù anh vừa cãi nhau với Kim Lộ Lộ thì cũng không chấp
nhận được người khác nói vậy về bạn gái mình!
Vưu
Kỳ ném cho Cố Hải một điếu thuốc.
–
Thế ai đấy?
Giọng
Cố Hải lạnh lùng:
–
Bạn gái tôi.
Ánh
mắt vẫn luôn lơ đãng của Bạch Lạc Nhân rút cục cũng dừng lại.
“A!!!”
Một
tiếng thét chói tai phá vỡ sự yên tĩnh ở góc này.
Cả
hành lang theo đó mà sôi sục.
–
Hình như có người đánh nhau. – Vưu Kỳ thò đầu ra xem.
Bạch
Lạc Nhân thờ ơ đáp lời:
–
Sao tôi nghe tiếng kêu lúc nãy thấy giống giọng Đan Hiểu Tuyền thế?
Vừa
dứt lời thì tiếng la hét và gào khóc của con gái lại vọng tới. Mặt Cố Hải biến
sắc, bước vội ra ngoài. Chưa đến cửa lớp thì cảnh tượng trước mắt đã khiến anh
phải dừng lại.
Kim
Lộ Lộ túm tóc Đan Hiểu Tuyền, kéo ả ra chỗ cửa sổ, tát tới tấp. Cả hành lang
vang tiếng kêu khóc của Đan Hiểu Tuyền.
Dường
như Kim Lộ Lộ vẫn cảm thấy chưa xả hết giận, đạp vào bụng Đan Hiểu Tuyền
hai cái. Đan Hiểu Tuyền ngã nhào xuống đất, vừa khóc vừa ôm bụng, kết quả lại bị
Kim Lộ Lộ đạp thêm cho hai phát.
–
Đ*t mẹ mày! Con phò!
Vưu
Kỳ và Bạch Lạc Nhân cũng đi ra.
Vưu
Kỳ vừa nhìn đã nhận ra Kim Lộ Lộ, lấy khuỷu tay chọc chọc Bạch Lạc Nhân.
–
Cậu nói xem sao Cố Hải lại thích cô ta?
Bạch
Lạc Nhân hờ hững liếc Kim Lộ Lộ, mặt vô cảm.
– Cậu hỏi tôi thì tôi làm sao mà biết được?
– Cậu hỏi tôi thì tôi làm sao mà biết được?
–
Cậu với Cố Hải cả ngày dính lấy nhau còn gì nữa? Cậu ta không nhắc tới bạn gái
bao giờ à?
Dường
như Bạch Lạc Nhân chỉ có phản ứng với câu đầu tiên.
–
Tôi với cậu ta dính lấy nhau khi nào?
–
Lúc nào hai người cũng dính lấy nhau! – Vưu Kỳ cáu tiết. Trên khuôn mặt lạnh
lùng rút cục cũng lộ ra cảm xúc. – Hồi trước các cậu là kẻ thù, giờ cứ dính
nhau như sam ấy. Cả lớp ai cũng thắc mắc!
Bạch
Lạc Nhân không nói gì, quay đầu đi vào lớp.
Vưu
Kỳ đứng đằng sau lẩm bẩm:
–
Dính nhau thì dính nhau chứ có phải yêu nhau đâu. Có cần nhạy cảm thế
không?
_____
Cố
Hải lôi Kim Lộ Lộ sắp phát điên ra sân vận động.
–
Rút cục em muốn gì?
Khóe
môi Kim Lộ Lộ bị Đan Hiểu Tuyền cào chảy máu, đối diện với sự chất vấn của Cố Hải,
Kim Lộ Lộ nở nụ cười tàn tạ.
–
Em muốn cho nó biết hậu quả của việc cướp bạn trai em.
Cố
Hải híp mắt lại. Đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kim Lộ Lộ.
–
Anh nói với em lần cuối cùng, đừng đổ những cái tội không có thật lên đầu anh.
–
Không có bạn gái thế tại sao anh không liên lạc với em? – Giọng Kim Lộ Lộ hơi
khàn khàn – Không có bạn gái thì tại sao anh luôn trốn tránh, không muốn em xuất
hiện ở lớp anh? Anh cảm thấy em khiến anh mất mặt à? Anh cảm thấy em không xứng
với anh à?
–
Anh ghét loại con gái điên khùng.
Kim
Lộ Lộ nhếch mép:
–
Anh đã bắt đầu ghét em rồi, vậy thì em sẽ càng làm anh ghét hơn. Anh không muốn
em xuất hiện ở lớp anh chứ gì? Thế được, sau này tuần nào em cũng sẽ tới, đến tận
bao giờ anh bỏ đi thì thôi.
Cố
Hải sa sầm mặt mũi.
–
Sao em cứ muốn ở đây? Ở đây có gì tốt hả?
–
Ở đây chẳng có gì tốt cả, nhưng ở đây có anh.
Ánh
mắt cố chấp của Kim Lộ Lộ chạm vào dây thần kinh nhạy cảm của Cố Hải. Anh im lặng
rất lâu, rồi giơ tay lau vệt máu trên khóe môi Kim Lộ Lộ.
–
Để anh đưa em tới phòng y tế bôi thuốc.
–
Em không đi! – Kim Lộ Lộ giữ chặt Cố Hải, mắt hơi đỏ lên – Thật ra yêu cầu của
em rất đơn giản. Em chỉ muốn xem anh sống ở đây ra sao thôi. Điều này sai hay
sao? Thử hỏi xem nếu anh thích một người thì liệu anh có không thèm quan tâm đến
cuộc sống của người ta không? Em chỉ muốn tham gia vào cuộc sống của anh, trở
thành một phần của nó. Thế mới gọi là người yêu. Chúng ta như thế này thì được
coi là cái gì? Ngay cả anh sống ở đâu em cũng không biết!
Cố
Hải yên lặng nhìn Kim Lộ Lộ trong chốc lát rồi nói:
–
Anh đồng ý cho em ở đây vài ngày.
Mặt
Kim Lộ Lộ lập tức bừng lên sức sống.
–
Nhưng với một điều kiện!
Lần
này Kim Lộ Lộ tỏ ra thấu tình đạt lý.
–
Anh cứ nói đi.
–
Không được phép nhắc tới gia đình anh trước mặt bọn bạn cùng lớp, cả cuộc sống
trước kia của anh nữa. Giờ em phải coi anh là một người nghèo. Anh là người
nghèo. Em nhất định phải nhớ rõ hai từ này. Bất kể em nói gì, làm gì cũng không
được vượt ra khỏi hai từ này. Với cả bản thân em tốt nhất nên hạn chế khoe
giàu trước mặt bạn anh, khiêm tốn chút.
–
Người nghèo? – Mặt Kim Lộ Lộ tràn ngập nghi ngờ – Nghèo đến mức nào?
–
Nghèo kiết xác.
Kim
Lộ Lộ ngạc nhiên một lát nhưng vẫn gật đầu. Thân phận Cố Hải đặc biệt, ngay cả ở
trường cũ cũng chẳng ai biết rõ về gia đình anh. Là bạn gái của Cố Hải, cô đủ
kinh nghiệm để giúp bạn trai mình tránh khỏi phiền phức.
Hay quá bạn ui.Mình đọc một lúc là hết luôn.Cố lên nha bạn,mình chờ ăn cháo nhà bạn sống qua ngày.:) <3 <3 <3
Trả lờiXóađọc đến đoạn Đ*t mẹ mày ! Con phò ! méo hiểu sao mị lại cười =)))))
Trả lờiXóaMình cũng xin đặt cháo nhà bạn ăn bữa chính lun nhé, hihi
Trả lờiXóaCảm ơn chủ quán nhiều nà!
Trả lờiXóaCảm ơn chủ quán nhiều nà!
Trả lờiXóaSao lâu rồi chưa có chương 43
Trả lờiXóacháo ngon không chê vào đâu được :D
Trả lờiXóahttps://www.wattpad.com/story/61402671-quy%E1%BB%83n-1-c%E1%BA%ADu-%E1%BA%A5y-%C3%A0-nghi%E1%BB%87n-r%E1%BB%93i-ph%E1%BA%A3i-kh%C3%B4ng-th%C6%B0%E1%BB%A3ng-%E1%BA%A9n
Trả lờiXóaTruyện nhà bạn bị reup ở đây nhé... (Những chương đầu đó)
- chủ quán cho em hỏi khi nào mới có cháo nữa ạ! em hóng từng nghày từng giờ luôn ấy ạ!
Trả lờiXóa