Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

Chương 26: Cậu chính là thuốc

Chương 26: Cậu chính là thuốc

– Em ấy chỉ uống hai viên thuốc ngủ thôi à?

Cố Hải đưa mắt nhìn Vưu Kỳ, Vưu Kỳ ngẫm nghĩ, mặt đột nhiên biến sắc:
– Em thấy trên bàn cậu ấy hình như có một vỉ thuốc. Cụ thể là thuốc gì em không để ý lắm, nhưng hồi sáng đến lớp cậu ấy bị cảm. Em nghĩ chắc là thuốc cảm cúm.

Bác sĩ suy tư một lát, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt Vưu Kỳ.
– Thế này nhé, em về lấy vỉ thuốc ấy cho cô xem.

Sau khi Vưu Kỳ đi, Cố Hải bước tới bên giường bệnh rồi ngồi xuống, lặng lẽ ngắm Bạch Lạc Nhân. Cậu chưa từng có giây phút nào nhìn hiền lành đến vậy, mọi đường nét trên mặt đều giãn ra, như thể dù mắng chửi cậu bao nhiêu thì cũng không ảnh hưởng tới giấc mộng đẹp đẽ của cậu.

– Em yên tâm. Em ấy không sao cả, các chỉ số đều cho thấy không gặp vấn đề gì. Cô đoán do em ấy uống hai loại thuốc cùng lúc nên mới bị ngộ độc thuốc an thần nhẹ, đợi tỉnh lại là không sao. Về sau phải nhớ rõ, mỗi lần uống thuốc ngủ đừng dùng liều lượng cao, một viên đủ rồi.

Cố Hải vẫn giữ im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng.

Vưu Kỳ bước vào, đưa vỉ thuốc cho bác sĩ.
– Cô xem, chính là thuốc cảm cúm này.

Bác sĩ gật đầu, đi tới sờ trán Bạch Lạc Nhân, dịu dàng nói:
– Xem ra phải truyền nước rồi. Em ấy hơi sốt cộng với việc dùng thuốc quá liều mới khiến cơ thể mệt mỏi, ngủ li bì.

Bác sĩ sang một phòng khác, Vưu Kỳ đến gần Cố Hải, bảo anh:
– Để tôi trông cậu ấy, cậu về lớp đi. Một người là đủ.
– Cậu về đi.

Ba từ này anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng người nghe lại thấy áp lực vô cùng lớn.

Cố Hải đắp chăn cho Bạch Lạc Nhân.

Vưu Kỳ nhìn thấy tất cả những hành động của Cố Hải, tâm trạng hơi phức tạp. Trong mắt người khác, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân như nước với lửa. Trong mắt Vưu Kỳ, Cố Hải thích Bạch Lạc Nhân, thậm chí có thể nói là rất thích. Cậu ta không bao giờ chủ động chào hỏi ai, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng ngại phiền phức mà trêu chọc Bạch Lạc Nhân. Cậu ta thờ ơ với mọi người, nhưng đối với Bạch Lạc Nhân lại thể hiện sự nhiệt tình bất thường. Cậu ta luôn vắt óc tính kế chơi khăm Bạch Lạc Nhân, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, cậu ta là người sốt sắng nhất…

Người khác không đoán được, Bạch Lạc Nhân không hiểu, nhưng Vưu Kỳ có thể hiểu rõ.

Giống như một thằng con trai mới yêu lần đầu đối diện với cô gái mình thích, không biết nên diễn dạt tình cảm thế nào. Do vậy, cậu ta chẳng ngại phiền phức mà trêu chọc cô gái ấy, giật tóc, trộm vở bài tập, bắt nạt đến nỗi hai mắt cô đỏ hồng… Tuy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đều là nam, quan hệ giữa họ cũng chưa tới mức ấy nhưng mục đích vẫn giống nhau: thu hút sự chú ý của đối phương.

Bạch Lạc Nhân là người duy nhất trong lớp Cố Hải muốn kết bạn. Nguyên tắc kết bạn của lũ con trai như sau: mày mạnh hơn tao, tao đánh giá cao mày, thế tao mới chủ động làm thân. Vậy nên Vưu Kỳ luôn bảo rằng Cố Hải coi trọng Bạch Lạc Nhân.

Thật ra không chỉ riêng Cố Hải, Vưu Kỳ cũng rất coi trọng Bạch Lạc Nhân.

Trên người Bạch Lạc Nhân có sức hấp dẫn đặc biệt. Theo thời gian, sức hấp dẫn ấy càng ngày càng tỏa ra nồng đậm. Cậu giống hoa Ưu Đàm(1), thứ hoa lặng lẽ nhất trong các loài. Nhưng vẫn sẽ có người vì một lần hoa nở rộ mà cam tâm tình nguyện đợi chờ ba ngàn năm.

– Để cô kê ít thuốc cho em nhé.

Câu nói của bác sĩ khiến suy nghĩ của Vưu Kỳ gián đoạn.
– Kê thuốc gì ạ?

Bác sĩ cười dịu dàng:
– Khó lắm mới tới chỗ cô một chuyến chẳng lẽ về tay không? Ở đây có nhiều loại thuốc bổ não lắm, em có thể mang về một ít. Học cấp ba mệt thế, ngày nào cũng phải bổ sung dinh dưỡng cho não.

Vưu Kỳ liếc bác sĩ:
– Cô giữ mà dùng ạ.
– ...

Cố Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân rất lâu, càng nhìn càng thấy giống một người. Dù dáng vẻ người ấy anh đã hơi quên, nhưng mũi và miệng Bạch Lạc Nhân luôn khiến Cố Hải cảm thấy từng gặp ở đâu rồi.

– Ưm… Khụ khụ…

Tiếng ho của Bạch Lạc Nhân khiến mạch suy nghĩ của Cố Hải gián đoạn.

– Khát quá…

Bạch Lạc Nhân vừa nằm mơ thấy mình biến thành Khoa Phụ, không ngừng đuổi theo mặt trời. Chạy, chạy, càng chạy càng khát. Còn chưa kịp đặt chân tới ven sông Hoàng Hà thì cậu đã tỉnh dậy vì khát rồi.

Một thứ chất lỏng ngọt lành, mát lạnh chảy vào miệng. Cả đôi môi và đầu lưỡi của Bạch Lạc Nhân đều trở nên ẩm ướt. Cậu vươn tay sờ chiếc cốc, kết quả lại chạm phải bàn tay ai kia. Bàn tay to rộng đầy mạnh mẽ, các khớp xương rõ ràng. Bạch Lạc Nhân thử giành lấy chiếc cốc trong tay người đó nhưng sờ mãi mà không tìm thấy cạnh của nó.

Cố Hải đè bàn tay quơ loạn của Bạch Lạc Nhân xuống, tiếp tục kề sát cốc vào miệng cậu, cẩn thận rót nước.

Bạch Lạc Nhân uống đủ rồi, đẩy tay Cố Hải ra.
– Bố, con không uống nữa đâu.

Trên khuôn mặt căng thẳng cả buổi chiều của Cố Hải rút cục cũng xuất hiện nụ cười:
– Khách sáo thế?

Bạch Lạc Nhân thấy có gì đó không đúng, chầm chậm mở mắt ra. Sau khi bắt gặp gương mặt Cố Hải thì ánh mắt cậu lập tức trở nên lạnh lùng.
– Sao lại là cậu?
– Trở mặt nhanh thế, không gọi bố nữa à?

Bạch Lạc Nhân vươn tay định đánh Cố Hải, bị Cố Hải ngăn lại.
– Đừng cử động. Tay cậu vẫn đang cắm kim kìa.

Lúc này Bạch Lạc Nhân mới để ý thấy chiếc kim trên tay và chai dịch truyền trên đầu mình.
– Chuyện gì thế này?

Cố Hải kể rõ đầu đuôi cho Bạch Lạc Nhân nghe, không hề giấu giếm, cũng chẳng thấy chột dạ tí nào. Như thể việc anh chuốc thuốc ngủ Bạch Lạc Nhân là quá trình kiếm tìm chân lý, khám phá bí ẩn. Trong quá trình ấy, kẻ không chịu hợp tác chính là Bạch Lạc Nhân, kẻ làm hỏng việc cũng là Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân rất muốn bác sĩ cho mình uống ngay một cân thuốc trợ tim.  

– Thế này nhé, cậu nói cho tôi biết tôi đã động chạm gì tới cậu. Tôi sẽ xin lỗi.

Câu này do Bạch Lạc Nhân nói ra. Cậu ngán đến tận cổ rồi. Cố Hải chơi được tiếp, nhưng cậu thì không. Cố Hải có thể hôm nay rách áo, mai mua cái mới, còn cậu vẫn chỉ một cái mà thôi. Cố Hải bị thương có thể nằm viện, còn truyền một chai nước tốn tiền tiêu vặt mười mấy ngày của Bạch Lạc Nhân…

Cố Hải biết tỏng Bạch Lạc Nhân nghĩ gì, lập tức nói:
– Tôi có thể chịu mọi phí tổn, nhưng bảo tôi không trêu cậu nữa, tôi không làm được.

Đầu Bạch Lạc Nhân đập bộp xuống gối. Cậu uất ức nhìn Cố Hải.
– Đm, mày điên à?

Cố Hải cười nhạt:
– Tôi bị điên.
– Bị điên thì uống thuốc đi!
– Cậu chính là thuốc.

Bạch Lạc Nhân lạnh lùng nhìn Cố Hải:
– Ý mày là gì?
– Muốn tôi khỏi bệnh thì cậu phải chịu giày vò(2).

– …
_____

Chú thích:

(1) Hoa Ưu Đàm là một loài hoa của Phật giáo, truyền thuyết kể rằng 3000 năm mới nở một lần, ấy cũng là lúc một vị Phật giáng sinh.
(2) Tôi nghĩ ở đây tác giả chơi chữ, dùng từ "煎熬", trong đó "熬" có một nghĩa dùng để chỉ việc sắc thuốc. 

2 nhận xét: