Chương
30: Hai cha con nhà họ Cố cãi nhau to
Lúc
Cố Hải về tới chỗ trọ đã là hơn mười giờ tối. Trong nhà sáng đèn, khóa không biết
đã bị ai mở. Cố Hải đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một người không được mong đợi
đang ngồi trên sofa.
Cố
Uy Đình mặt lạnh như tiền, trên người toát ra vẻ uy nghiêm. Ánh mắt ông lặng lẽ
thay đổi theo từng động tác của Cố Hải, môi mím chặt, như đang đợi Cố Hải cất lời
trước.
Cố
Hải làm như thể không nhìn thấy Cố Uy Đình, ung dung đặt balô xuống, sau đó đi
thay giày. Đến khi anh vào phòng ngủ chuẩn bị thay đồ thì phát hiện ra tủ quần
áo trống rỗng.
–
Quần áo con đâu?
Lòng
Cố Uy Đình thất vọng tràn trề. Đã gần một tháng ông chưa gặp Cố Hải, hôm nay nếu
không phải vì nhận được điện thoại của hiệu trưởng thì ông vẫn còn đang ở trong
doanh trại. Ông tới đây với tâm trạng tức giận cùng mong nhớ. Trước khi hỏi tội
Cố Hải, ông muốn nghe Cố Hải gọi một tiếng “bố”, nhưng câu đầu tiên của Cố Hải
lại là hỏi đồ đạc của mình.
Không
nhận được bất kỳ câu trả lời nào, mắt Cố Hải rời khỏi khuôn mặt Cố Uy Đình, rất
nhanh liền phát hiện chiếc vali đặt trên sàn.
Cố
Uy Đình không hề vòng vo:
–
Đồ đạc đã thu dọn hết rồi, lập tức theo tôi về nhà. Chuyện đánh nhau tôi không
truy cứu nữa. Mai tôi sẽ phái người làm thủ tục chuyển trường cho anh. Anh về
trường cũ học, Khương Viên cũng sẽ đưa con trai tới, hai đứa học cùng trường. Anh
phải thử mở lòng ra với người anh em này.
Mặt
Cố Hải dần dần bị nhuốm màu đêm ngoài cửa sổ.
–
Bố đừng mong con quay về. Còn lâu!
Anh
vừa nói vừa kéo vali của mình nhưng lại bị một chân của Cố Uy Đình đè xuống thật
chặt, không thể kéo ra.
–
Hôm nay anh muốn về cũng phải về, mà không muốn về cũng phải về. Đây là mệnh lệnh.
Ánh
mắt Cố Hải lộ ra nét dữ tợn:
–
Bố không phải thủ trưởng của con, không ra lệnh được cho con! Giờ kể cả bố có
giết chết con, con cũng không bao giờ sống cùng người nhà đó. Anh em? Anh em
cái ch* gì? Hôm nay con chỉ nói thế thôi. Nơi có người nhà bọn họ đừng mong con
bước vào nửa bước!
Cố
Uy Đình đứng bật dậy, túm cổ Cố Hải, kéo anh tới bên cửa sổ. Đây là tầng tám. Tay
Cố Uy Đình chỉ cần dùng chút lực là Cố Hải sẽ ngã nhào.
–
Được, mày dù chết cũng không về đúng không? Hôm nay tao giết mày. Có gan thì đừng
kêu tiếng nào. Tao thà không có thằng con như mày.
Cố
Hải cắn răng, thẳng lưng, đôi mắt đen hòa vào cùng với bóng đêm.
Hai
bên giữ nguyên tư thế một lúc. Tay Cố Uy Đình cử động, Cố Hải theo đà lao ra
ngoài. Cố Uy Đình thấy Cố Hải thật sự không vùng vẫy, vội vàng rút tay về, kéo
Cố Hải vào. Trong quá trình này, Cố Hải chẳng làm sao cả, trái lại Cố Uy Đình
toát hết cả mồ hôi.
–
Giờ bố vừa lòng chưa? – Cố Hải ngoảnh đầu nhìn Cố Uy Đình – Mời bố về cho! Con phải
tắm rửa, nghỉ ngơi. Mai còn đi học.
–
Mày nghĩ nếu không có những thứ tao chu cấp thì mày thật sự có thể sống thoải
mái ở đây à? Mày thật sự có thể thuê căn nhà rộng trăm mét vuông à? Tao nói cho
mày biết, giờ tao cắt sinh hoạt phí của mày. Không đến một tháng, mày sẽ phải mặt
dày xin tao đón về.
–
Nếu như thế mà đạt được mục đích thì bố còn ở đây tốn công tốn sức làm gì? Giờ
bố cắt đi, cắt luôn đi rồi về mà ngồi đợi! Bố cứ chờ xem trong vòng một tháng
liệu con có mặt dày bước vào cửa nhà bố không!
–
Mày tưởng tao không dám?
–
Con chưa bao giờ nghĩ thế. Có chuyện gì bố không dám làm đâu.
Cố
Uy Đình xiết chặt nắm tay, sự tàn nhẫn toát ra từ giữa hai hàng lông mày. Nếu
là hồi ông còn trẻ thì đã bắn chết thằng hỗn láo này lâu rồi. Nhưng giờ ông đã
già, lại từng mất đi một người vợ. Hơn bốn mươi tuổi ông mới hiểu định nghĩa về
gia đình, đáng tiếc cái nhà này đã tan vỡ.
–
Tao không có thằng con như mày.
Vứt
lại câu này, Cố Uy Đình sa sầm mặt mũi bỏ đi.
Cố
Hải ngồi xuống sofa, thừ người ra. Sau khi bình tĩnh lại, anh phát hiện mình
không buồn lắm. Trước kia cãi nhau với Cố Uy Đình, ngoài mặt thì anh tỏ vẻ chẳng
sao cả, trong lòng lại ấm ức rất lâu. Nhưng lần này, ngoài mặt tỏ vẻ chẳng sao
cả, cãi nhau xong vẫn thấy không có gì to tát.
Không
có tiền sinh hoạt ư?
Nghĩa
là sau này anh cũng thành người nghèo?
Vậy
tấm lưới giữa anh và Bạch Lạc Nhân bị chọc thủng rồi ha?
Còn
chuyện gì có thể khiến anh vui hơn chuyện này sao?
Cố
Hải như bị ma nhập, gom hết những thứ mang đi được trong nhà, nửa đêm nửa hôm gọi
điện cho chủ, bảo muốn trả nhà ngay. Anh tính tới khu gần chỗ Bạch Lạc Nhân để
thuê một phòng, càng dột nát càng tốt.
Anh
còn quyết định bán hết đồ giá trị trên người đi. Đặc biệt là chiếc điện thoại
phiên bản giới hạn toàn cầu, anh phải đổi sang con cục gạch secondhand. Cả đôi
giày hàng hiệu dưới chân nữa, phải đổi thành loại hàng lởm bày bán đầy vỉa hè. Đồng
hồ xịn trên tay cũng bán, cùng lắm thì lấy bút bi vẽ một cái…
Chờ mãi hí hí tks nhiều lắm :3
Trả lờiXóaMình dịch xong post luôn nên không hẹn trước được lịch. Thông cảm nha.
XóaK sao :3 có chương mới mỗi ngày là vui rồi
XóaK sao :3 có chương mới mỗi ngày là vui rồi
XóaNgày nào cũng lên xem bạn dịch chương mới chưa. Cảm ơn bạn nhiều nha hay lắm ạ :3
Trả lờiXóaTại mình dịch xong post luôn nên chỉ chắc một ngày một chương thôi chứ không xác định được lúc nào. Thông cảm nha.
XóaCố Hải dại trai vl :)))) dùg mọi thủ đoạn để đc Nhân chú ý :))))
Trả lờiXóaCông nhận .. Dại trai max level lun .. Haha ..
Trả lờiXóa