Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016

Chương 22: Hạnh phúc là những điều vụn vặt

Chương 22: Hạnh phúc là những điều vụn vặt

Trời sầm sì cả một ngày cuối cùng cũng mưa.

Mà đã mưa xuống là ào ào như trút nước. Đứng ở tầng một, nhìn nước sắp dâng ngập bậc tam cấp, lòng Bạch Lạc Nhân vẫn thấy vui sướng. Như anh nông dân khát nước đã lâu, rút cục cũng được uống nước, lại còn đỡ tốn mấy trăm tệ tiền phí thủy lợi.

Phần lớn các bạn cùng lớp ở trong trường nên đã che ô về thẳng ký túc xá, còn lại mười mấy mống sống với gia đình hầu như đều được bố mẹ đón. Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ trên tường. Tình hình này thì chắc trước khi trời tối cũng chưa tạnh, cứ đội mưa thôi.

Cố Hải vừa ra khỏi khu phòng học thì đã thấy tài xế nhà mình đứng ngoài đợi.

– Hôm nay mưa to thế này cháu đừng tự bắt taxi nữa.

Mắt tài xế hiện lên chút van nài, nhưng Cố Hải nhìn ra ấy là sự bất lực khi bị ép buộc, khác hoàn toàn so với van nài trong mắt mẹ cha. Nó không chứa bất cứ sự quan tâm nào, chỉ có nỗi lo vì lường trước được hậu quả.

Cuối cùng anh vẫn lên xe.

– Tiểu Hải, thủ trưởng nói nay sinh nhật phu nhân, muốn mời cháu về ăn bữa cơm đoàn viên.
– Về chỗ cháu.
– Tiểu Hải…
– Cháu bảo về… – Cố Hải nhìn thấy người ngoài cửa sổ, bỗng nhiên ngừng lời đang nói lại, giơ tay ra hiệu với tài xế – Chú đi chầm chậm thôi.

Trong màn mưa, Bạch Lạc Nhân chân trần đi trên đường, quần áo ướt sũng dính sát vào người, phô bày cơ thể cao lớn, cân đối. Bước chân cậu vững vàng, tựa như không mang chút vội vã và lúng túng nào của kẻ đi bộ dưới cơn mưa to. Cậu vẫn mặc chiếc áo thủng lỗ chỗ ấy. Nó đẫm nước, để lộ ra tí ti làn da màu lúa mạch.

Ô tô dần dần tấp vào sát Bạch Lạc Nhân. Cậu như chẳng hề hay biết, tay luôn vuốt nước mưa trên mặt. Nhìn từ góc của Cố Hải, môi cậu đã hơi trắng bệch.

Không còn dáng vẻ tràn đầy sức sống như ban ngày nữa.

Nghĩ cũng phải, thức trắng một đêm rồi lại vật lộn với anh cả ngày thì liệu vẫn khỏe được ư?

– Tiểu Hải, có theo cậu ta đi tiếp nữa không?
– Theo ạ.
– Sao không bảo cậu ta lên xe?

Ánh mắt lạnh lùng của Cố Hải bắn qua, tài xế lập tức im lặng.

Đội mưa về đến nhà, Bạch Lạc Nhân từ xa nhìn thấy Bạch Hán Kỳ đứng trong mưa giúp cô Trâu thu dọn bàn ghế chưa kịp cất. Chỗ này hơi trũng, bình thường không mưa thì không sao, cứ mưa là lại ngập cả quán. Vì thế chẳng ai bày hàng ở đây, chỉ có mình cô Trâu nên rất thoải mái.

Bạch Lạc Nhân bước nhanh hơn, tới căng bạt cùng Bạch Hán Kỳ.

Bạch Hán Kỳ hét lớn:
– Con vào nhà đi. Không phải giúp bố.
– Bố đừng nói nhiều, nhanh tay lên.

Xe nhà Cố Hải lặng lẽ đỗ ở đầu ngõ. Anh ngồi trong xe nhìn bóng dáng bận rộn trong mưa của Bạch Lạc Nhân, nhìn bố con hai người cãi nhau om xòm về việc ai cầm đầu nặng mà lòng dâng lên chút ấm áp. Có lẽ cuộc sống nên là như vậy, nhỏ bé đến nỗi vụn vặt nhưng không phải thứ một bữa cơm có thể đổi được.

– Về chỗ cháu ở đi.

Tài xế thở dài, quay đầu xe.

Bạch Hán Kỳ đưa cho Bạch Lạc Nhân 20 tệ:
– Mai đi đường mua cái gì mà ăn. Bố thấy trời mưa thế này thì ngày mai hàng ăn sáng không mở đâu.

Bạch Lạc Nhân lau mái tóc ướt nhèm, trả tiền lại cho Bạch Hán Kỳ:
– Đói một bữa không sao cả.
– Bảo cầm thì cứ cầm lấy. – Bạch Hán Kỳ bực mình – Nhà ta chưa nghèo đến mức không mua nổi bữa ăn sáng.
– Thế sao bố không đưa thêm? 20 tệ chỉ có ở quán cô Trâu ăn mới no.

Bạch Hán Kỳ gõ đầu Bạch Lạc Nhân:
– Thằng nhãi này

Bạch Hán Kỳ vừa nói vừa cười, rút 50 tệ ném cho Bạch Lạc Nhân.

Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân dậy chuẩn bị xong đâu đấy liền đi học luôn, không cầm tiền. Không phải không muốn cầm, mà cậu thật sự quên, tới gần hàng cô Trâu mới nhớ ra. Hôm nay không có đồ ăn rồi, nhưng Bạch Lạc Nhân ghét nhất quay đầu trở lại nên chấp nhận ôm bụng đói đến trường.

Vào lớp, vừa đặt balô xuống Bạch Lạc Nhân đã bị shock bởi một túi đồ ăn sáng to đùng trên bàn. Bên trong cái gì cũng có. Có những món kiểu Tây cậu không thích, ví dụ như bánh mỳ, sandwich, egg tart,… và cả bánh rán kẹp xúc xích, bánh bao, bánh kê rán, cháo bát bảo mà cậu khoái.

Ai đem đống đồ ăn này đặt lên đây vậy?

Định dụ dỗ mình à?

Bạch Lạc Nhân nhìn quanh, chẳng ma nào chú ý tới cậu. Cậu mở túi ra, thấy ở dưới có một mảnh giấy.

“Mua cho cậu đấy.”

Bạch Lạc Nhân theo thói quen liếc về phía Vưu Kỳ, Vưu Kỳ vẫn đang ngủ nhưng Bạch Lạc Nhân đoán chắc là cậu ta. Trừ cậu ta ra chẳng ai biết cậu ăn khỏe.


Vậy tôi không khách khí nữa nhé!  
_______

Cảnh trong mưa úhụhụ http://www.bilibili.com/video/av3338039/

1 nhận xét:

  1. 2 cha BLN vs VK như có tình ý vậy, mua khăn giấy thì VK tưởng BLN mua, mua quần lót thì BLN tưởng VK mua, h đến đồ ăn sáng :v hỏi sao Cố lưu manh k lồng lộn lên :v

    Trả lờiXóa