Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Chương 32: Mùi thơm nức mũi

Chương 32: Mùi thơm nức mũi

Buổi trưa về đến nhà, nước trong chậu đã nhuốm màu vàng. Bạch Lạc Nhân vớt chiếc áo của Cố Hải lên xem, ở giữa có một vết ố rất to, rất rõ. Xem ra để giặt cho sạch thì hơi bị khó.

Bạch Lạc Nhân hiếm khi giặt quần áo. Đồ của cậu đều do Bạch Hán Kỳ giặt. Thỉnh thoảng lúc Bạch Hán Kỳ không ở nhà cậu cũng sẽ tự giặt vài thứ hoặc giặt hộ ông bà, hầu hết đều không sạch.

Bạch Lạc Nhân đem một cái ghế con ra. Ghế hơi thấp. Đối với người cao hơn mét tám như cậu thì thật sự nó hơi gò bó, nhưng vẫn ngồi tạm được, dù sao cũng chỉ mất một lúc.

Kết quả, Bạch Lạc Nhân đã tính sai rồi.


Việc này hoàn toàn không phải chốc lát là xong. Bất kể dùng bột giặt hay xà phòng bánh như cô Trâu bảo thì vết ố trên áo chỉ mờ đi chứ không biến mất. Bạch Lạc Nhân vò một lúc đã thấy mệt. Kiểu mệt mỏi này khác hẳn so với mệt mỏi sau khi chơi thể thao. Sau khi chơi thể thao tuy mệt nhưng tinh thần thoải mái, còn kiểu mệt này là mệt vô cùng, kèm theo đó là tâm trạng buồn bực. Bạch Lạc Nhân thậm chí đã nghĩ đến chuyện vứt cái áo đi.

Nhưng nhớ hồi trước mua đồng phục mất 40 tệ, Bạch Lạc Nhân thật sự không nỡ ra tay.

– Anh Bạch, anh Bạch

Giọng nói ấm áp của cô Trâu vọng vào tai Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân đứng dậy. Mồ hôi trên trán cậu bị nắng chiếu sáng lấp lánh. Cậu lấy tay quệt mồ hôi, cười với cô Trâu:
– Cô đến chơi ạ.

Cô Trâu mặc một chiếc tạp dề to, mái tóc hơi xoăn được búi sau đầu, nụ cười dịu dàng luôn nở trên khuôn mặt phúc hậu.
– Ừ, sang cho nhà cháu ít sủi cảo. Cô vừa làm xong. Nhân thịt rau mùi đấy.

Bạch Lạc Nhân chùi tay vào tấm khăn lau vắt trên giá phơi đồ, đỡ lấy chiếc đĩa trong tay cô Trâu, xuýt xoa:
– Thơm quá!
– Ăn cơm bố cháu nấu mãi rồi thấy ai nấu gì cũng ngon cả.

Lúc này Bạch Hán Kỳ mới đi từ trong bếp ra, nhìn thấy cái đĩa Bạch Lạc Nhân cầm, mặt lập tức tỏ vẻ ngại ngùng. Ông giả vờ khách sáo y như thật.
– Tôi còn muốn mời cô đến nhà ăn cơm, thế mà chưa gì cô đã bê thức ăn sang.

Bạch Lạc Nhân liếc Bạch Hán Kỳ, chẳng thèm giữ thể diện cho ông:
– Bố có món nào ra hồn để chiêu đãi cô Trâu không?
– Sao lại không? Lần trước cà bố xào cho con ăn chả ngon à?

Không nhắc đến cà thì không sao nhưng cứ động tới món ấy là Bạch Lạc Nhân lại bực mình. Cậu vốn thích ăn cà. Bà nội xào cà rất ngon. Hôm ấy Bạch Hán Kỳ nằng nặc đòi đích thân ra trận. Kết quả, cà cắt ra không ngâm nước, lúc xào xong lát nào lát nấy đen thui thủi như cà muối. Chưa hết, điều thật sự khiến Bạch Lạc Nhân nổi khùng ấy chính là ăn vào nó đúng là cà muối. Bạch Hán Kỳ nêm hai lần muối, lại còn cho cả xì dầu. Ăn xong không thốt nổi lên lời.

Cô Trâu thấy cái áo trong chậu, hỏi:
– Ai đang giặt đồ thế này?
– Dạ, cháu đang giặt.

Cô Trâu bực mình:
– Sao bố cháu lại bắt cháu làm việc nhà?
– Sao cháu lại không làm được ạ? – Bạch Lạc Nhân cười.

Cô Trâu bước tới chỗ cái chậu, không nói nhiều, ngồi xuống vò luôn.
– Cháu sinh ra là để học. Những việc này cứ để người như bọn cô làm.

Bạch Lạc Nhân muốn ngăn cản cô Trâu, nhưng khi đến gần thấy cô làm hùng hục thì đột nhiên có cảm giác bất đắc dĩ. Chẳng hiểu tại sao cô Trâu là một bà nội trợ, không khỏe bằng cậu mà lúc vò quần áo nhìn lại mạnh đến thế. Vết ố khi nãy còn rõ, vào tay cô một chốc đã biến mất. Lạ thật. Xem ra trong lĩnh vực nào cũng có cao thủ và kẻ vô dụng.

Cô Trâu đổ nước bẩn đi, xả một chậu nước sạch, buông áo vào. Cứ lặp lại như vậy hai ba lần, chiếc áo vốn trông vô cùng thảm hại đã trở nên mới toanh, không còn bất cứ vệt máu nào.

Nhìn chiếc áo trên giá phơi đồ, lòng Bạch Lạc Nhân bỗng nhiên thấy vui vẻ.

Sáng hôm sau, Cố Hải đạp xe lượn lờ quanh khu nhà Bạch Lạc Nhân rất lâu, đến tận khi bóng dáng Bạch Lạc Nhân xuất hiện trong ánh ban mai, miệng Cố Hải mới nở nụ cười. Đôi chân thon dài của anh nhấc lên khỏi mặt đường, bánh xe chuyển động khiến những giọt sương rơi đầy trên đất.

Bạch Lạc Nhân đang đi thì đột nhiên một chiếc xe đạp vụt qua người cậu. Xe chạy nhanh cộng thêm trọng lượng của nó nặng khiến người Bạch Lạc Nhân hơi lao về phía trước theo quán tính.

Chẳng cần nghĩ cũng biết kẻ bất cẩn kia là ai.

Cố Hải nhanh chóng quay đầu xe ở khoảng trống trước mặt, sau đó phanh két một cái, bánh xe vẽ ra đường cong đẹp mắt trên mặt đất. Anh nghiêng đầu cười với Bạch Lạc Nhân. Ánh nắng dìu dịu tinh tế phủ lên khuôn mặt nửa chính nửa tà, điểm xuyết cho chàng trai mạnh mẽ này chút dịu dàng.    

Bạch Lạc Nhân không tâm trí đâu mà thưởng thức Cố Hải. Cậu đi ngang qua anh như không có chuyện gì, lạnh lùng buông lời:
– Xe ghẻ hàng bãi mà còn đòi drift(1)!

Cố Hải ngồi trên xe, rê bánh theo Bạch Lạc Nhân:
– Sao cậu biết xe tôi hàng bãi?
– Khu này mất trộm xe đạp suốt. Nếu xe cậu mới thì không cánh mà bay từ lâu rồi.
– Sao cậu không nói sớm? – Cố Hải tỏ vẻ tiếc nuối – Nếu tôi biết xe ở đây dễ trộm thế thì cần gì tốn tiền mua nữa!
– Cậu là dân ở đây còn gì? Chuyện này mà cũng không biết à?

Câu này khiến Cố Hải câm nín.
_____

– Cô Trâu ơi, cho cháu hai bát tào phớ, năm cái bánh kẹp xúc xích với hai cái bánh đường(2).

Cố Hải cũng hô:
– Cho cháu một suất giống Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải với ánh mắt ngạc nhiên.

Cố Hải hỏi:
– Sao đấy?
– Chả sao cả.

Thực ra Bạch Lạc Nhân muốn nói phần của tôi đã bao gồm cả cậu rồi nhưng do dự trong chốc lát, vẫn thôi không nói.

Hai thằng con trai ngồi chung một bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn sáng. Thật sự thì một mình Bạch Lạc Nhân ăn hai suất không khó khăn gì, cùng lắm buổi trưa ăn ít đi. Cậu lo rằng Cố Hải sẽ bỏ thừa, vì cô Trâu lúc nào cũng bán đủ mà lại toàn món đảm bảo chất lượng trăm phần trăm, không hề trộn lẫn hàng giả. Thế nên Bạch Lạc Nhân rất ghét ai đến đây ăn mà bỏ thừa.

Cố Hải cắn một miếng bánh đường, ngoài giòn trong mềm, thơm nức mũi.
– Lâu rồi chưa được ăn bánh đường ngon thế này.  

Vốn Cố Hải còn muốn nói lần cuối cùng tôi ăn là hồi năm, sáu tuổi nhưng lời sắp thốt ra anh lại nuốt ngược trở vào. Anh phải ngậm miệng thật chặt. Nhỡ hôm nào đấy nhỡ mồm để lộ ra thì chết.

– Thế bình thường cậu ăn sáng ở đâu? – Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi.
– … Bình thường ấy hả, dừng chỗ nào ăn chỗ luôn chỗ đó, mua linh tinh lấp dạ thôi.

Bạch Lạc Nhân không hỏi gì thêm, lo ăn phần mình. Khi ăn bánh kẹp cậu có một thói quen, đó là ăn vỏ riêng, nhân riêng, ăn hết nhân rồi mới đến vỏ. Vậy nên cả năm cái bánh cậu đều rút xúc xích ra ăn, để lại đống vỏ dày xếp chồng lên nhau.

Cố Hải thấy, tưởng Bạch Lạc Nhân không thích ăn vỏ nên lấy hết xúc xích trong bánh của mình ra đặt vào đĩa Bạch Lạc Nhân, sau đó đem vỏ sang bên mình.

Bạch Lạc Nhân hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Cố Hải, bắt gặp cảnh anh đang cắn từng miếng vỏ bánh nhạt nhẽo mà chẳng có chút khó chịu nào.

Cố Hải ngừng nhai, nhìn Bạch Lạc Nhân:
– Ngắm tôi là đủ no hả?
– No hay không thì chưa biết nhưng chắc chắn không nuốt nổi nữa.

Tuy nói vậy nhưng ấn tượng của Bạch Lạc Nhân về Cố Hải đã bắt đầu dần dần thay đổi. Sự chán ghét ban đầu sau biến thành bao dung, đến giờ thêm chút quý mến… Đối với kẻ lấy ấn tượng đầu tiên để đánh giá người khác như Bạch Lạc Nhân mà nói thì bước tiến của Cố Hải đã là có một không hai.

– Ăn xong rồi đi thôi!

Bát đĩa bị vét sành sành sanh khiến lo lắng của Bạch Lạc Nhân tiêu tan. Lần đầu tiên cậu gặp đối thủ trong việc ăn uống. Quả nhiên, khỏe mạnh không chỉ do luyện tập mà còn nhờ ăn nữa.

Cố Hải lại đạp xe chở Bạch Lạc Nhân tới trường.

Đây là lần thứ thứ hai Vưu Kỳ nhìn thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cùng đi vào lớp, trong lòng thấy vô cùng thắc mắc, không nhịn được mới ngoảnh lại hỏi:
– Sao cậu đi học cùng cậu ta?
– Tình cờ gặp nhau.

Vưu Kỳ vẫn còn muốn hỏi tiếp thì Bạch Lạc Nhân đã quay đầu ra sau.

Một chiếc áo được ném vào lòng Cố Hải.

Cố Hải giở áo ra xem, ngẩn người, hỏi Bạch Lạc Nhân:
– Áo ai đấy?
– Cậu nói xem áo ai? Chẳng lẽ tôi lại đưa áo mình cho cậu?
– Áo tôi á?

Cố Hải thật sự quên mất việc này. Trước khi nhập học, Phòng Phi không chỉ chuẩn bị cho anh một bộ đồng phục nên mất cái áo dính máu ấy Cố Hải chẳng để ý lắm, cứ nghĩ là Bạch Lạc Nhân vứt đi rồi.

– Là cái áo cậu mặc hôm đánh nhau đấy.

Bạch Lạc Nhân chỉ nhắc thế thôi rồi bò ra bàn chuẩn bị ngủ.

Nhưng Cố Hải lại không bình tĩnh nổi, không thể bình tĩnh nổi. Anh dùng đôi tay chắc như gọng kìm lôi Bạch Lạc Nhân dậy, ngập ngừng hỏi:
– Cái áo này do cậu giặt à?
– Không phải.
– Đừng ngại – Cố Hải cười – Cậu mà dám để người nhà nhìn thấy cái áo này?
– Biết rồi còn hỏi!

Bạch Lạc Nhân tỏ vẻ không thèm quan tâm.

Nụ cười của Cố Hải không biết kéo dài bao lâu. Ánh mắt anh như hai lưỡi câu không ngừng găm vào người Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân giặt đồ cho mình?

Cố Hải chỉ cần tưởng tượng đến cảnh ấy thôi đã thấy như mở cờ trong bụng. Một thằng con trai khôi ngô tuấn tú ngồi vò áo, giặt thế nào cũng không sạch, tức cha chả tức! Cậu nhất định nghĩ rằng: “Sao mình phải giặt đồ cho nó? Thà vứt hộ luôn cho xong!” Nhưng suy đi tính lại, cậu chắc chắn không nỡ vứt. Lông mày cậu nhíu thật chặt, tới tận khi cái áo này trắng sáng thì nó mới giãn ra.

Trước giờ anh không hề biết, hóa ra mùi xà phòng cũng có thể khiến lòng người ngất ngây.
_____

Chú thích:

(1): Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó, người lái xe cố tình làm thừa lái, gây ra sự trượt bánh sau, trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao. (nguồn: internet)

(2) Bánh đường là loại bánh rán, được phủ đường bên trên.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét