Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Chương 29: Vui vẻ cạn chén nơi đầu phố

Chương 29: Vui vẻ cạn chén nơi đầu phố

– Đừng uống rượu như thế, hại dạ dày.

Cố Hải giành lấy cốc rượu, lại bị Bạch Lạc Nhân cướp về. Cậu uống một hơi cạn sạch, uống xong còn nấc lên rồi tiếp tục ăn xiên thịt trong tay.

Cố Hải giật xiên thịt Bạch Lạc Nhân chưa ăn hết, đưa lên miệng cắn.

Bạch Lạc Nhân xị mặt:
– Còn bao nhiêu đây mà cậu cướp của tôi làm gì?
– Tôi thích thế.

Bạch Lạc Nhân lườm Cố Hải, quay đầu hét vọng vào trong:
– Chủ quán, cho chai rượu trắng.

Cố Hải giật mình, ngăn Bạch Lạc Nhân lại, hét lên với chủ quán:
– Chủ quán, không cần đâu, đừng lấy.
– Nếu cậu còn phá đám nữa thì cút đi.

Cuối cùng, Cố Hải không cản nổi Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân uống không ít mà ăn cũng không ít, rượu vào lời ra càng ngày càng nhiều. Cố Hải biết cậu hơi say rồi.

– Thật ra mẹ tôi không phải như thế. Tuy từ bé đến lớn bà không bao giờ lo cho tôi nhưng bà chưa từng làm loại việc đó. Bà chỉ coi thường bố tôi thôi. Bà thuộc type người thực dụng, thích hưởng thụ…
– Tôi tin – Cố Hải cười bất đắc dĩ – Ít nhất thì cậu vẫn nhìn thấy mẹ, còn mẹ tôi mất rồi.

Bạch Lạc Nhân kinh ngạc nhìn Cố Hải. Cậu luôn nghĩ rằng cuộc sống của Cố Hải rất tốt thì mới rảnh rỗi tới nỗi chỉ biết đi gây sự.

– Tôi biết cậu nghĩ thế nào. – Cố Hải châm điếu thuốc, như cười như không mà nhìn Bạch Lạc Nhân – Cậu đã thấy tôi trêu ai ngoài cậu chưa?

Bạch Lạc Nhân chìa tay, Cố Hải vứt cho cậu một điếu thuốc. Khói thuốc quấn quýt trước mắt họ. Những người xung quanh dường như không còn tồn tại nữa.

– Cậu biết chuyện gia đình tôi từ lâu rồi à? – Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải gật đầu:
– Biết một chút.
– Vậy nên cậu luôn gây sự với tôi. Trêu tôi nổi khùng lên thì trong lòng thấy thoải mái chứ gì?

Cố Hải dụi thuốc, uống ngụm rượu, nhoẻn miệng cười:
– Đấy không phải là gây sự. Đấy gọi là quan tâm. Tôi dùng một phương pháp đặc biệt để yêu thương cậu.
– Đừng thấy tôi nhượng bộ mà bắt đầu mặt dày nhé.

Vừa thốt ra câu này, Bạch Lạc Nhân bật cười. Cố Hải cũng cười theo. Một nụ cười coi như đã xóa hết mâu thuẫn giữa hai người.

Cố Hải lại nướng thịt. Bạch Lạc Nhân tiếp tục uống rượu. Nhìn bóng dáng bận rộn của Cố Hải trước lò nướng nóng hầm hập, Bạch Lạc Nhân đột nhiên cảm thấy con người này trở nên thật thân thiết. Có thể do cảnh ngộ giống nhau đã sản sinh ra sự đồng cảm. Có thể do Cố Hải gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ khiến Bạch Lạc Nhân cảm động. Có thể chỉ do tác dụng của cồn… Bạch Lạc Nhân bỗng muốn tâm sự mọi chuyện với người này.

– Tôi có rất nhiều bạn, nhưng bọn họ chỉ thích hợp để chia sẻ niềm vui thôi. Ai gặp khó khăn gì cũng toàn giấu kín trong lòng.

Cố Hải nghĩ tới đám bạn của mình, không nhịn được mỉm cười:
– Đây là bệnh chung của cánh đàn ông. Hết cách rồi.

Bạch Lạc Nhân nốc rượu ừng ực:
– Trước kia tôi có một cô bạn gái. Xinh lắm, nhà lại giàu nứt đố đổ vách nữa. Nhưng chúng tôi chia tay rồi. Dạo trước tôi ngày nào cũng ngủ là vì đau đầu chuyện này…

Buổi tối hôm nay, Bạch Lạc Nhân nói rất nhiều, Cố Hải vẫn luôn ngồi im lặng bên cạnh. Bạch Lạc Nhân kể hết mọi nỗi khổ, khó khăn của mình, không hề giấu giếm. Bao gồm trở ngại mà gia đình đem tới cho tình yêu của cậu, cuộc tình ở hai đất nước khác nhau đầy phù phiếm giữa cậu và Thạch Huệ, còn cả những lo nghĩ của cậu về tương lai, mối bất đồng giữa cậu với mẹ và sự căm ghét cậu dành cho khoảng cách mà giai cấp xã hội tạo ra…

Sau khi nghe xong, Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân lại giăng lên một tấm lưới giữa hai người. Rõ ràng vừa mới tới gần được một chút, tấm lưới này lại ngăn cách họ.

Bạch Lạc Nhân đã say hoàn toàn. Cậu đứng dậy muốn đi tiểu. Cố Hải kéo cậu tới một mảnh đất trống, ra lệnh cho cậu tự xử.

Tay Bạch Lạc Nhân đặt trên bụng dưới, làm động tác giả kéo khóa quần. Thật ra quần vốn không có khóa, phải tụt xuống.

Thấy Bạch Lạc Nhân sắp sửa tè, mặt Cố Hải biến sắc, vội vàng ngăn Bạch Lạc Nhân:
– Từ từ đừng tè. Tụt quần xuống cái đã!
– Tôi cởi rồi mà.

Bạch Lạc Nhân giơ hai tay, trên khuôn mặt đỏ phừng phừng vì rượu hiện lên nụ cười ngốc nghếch.

Cố Hải vừa tức vừa buồn cười:
– Cởi đâu mà cởi? Vẫn mặc nguyên đấy còn gì nữa?

Bạch Lạc Nhân cúi đầu nhìn, quả nhiên vẫn còn mặc quần.

– Cởi làm gì? Tè bừa đi, đỡ phiền.
– Cậu đỡ phiền hộ ai hả? – Cố Hải xông tới trước mặt Bạch Lạc Nhân, tụt luôn quần cậu xuống, đặt tay cậu lên chỗ đó – Cầm lấy, tè đi.

Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn bắt đầu giải quyết. Nhờ ánh trăng sáng tỏ, Cố Hải liếc mắt qua chỗ ấy của Bạch Lạc Nhân. Thằng đàn ông nào cũng có cái tật cứ nhìn thấy thằng khác lộ hàng là hay đem “cậu bé” ra so kích cỡ.

Bạch Lạc Nhân đi xong, quay đầu lại nhìn Cố Hải:
– Sao cậu không tè?
– Tạm thời không buồn.

Bạch Lạc Nhân chỉ vào quần Cố Hải:
– Thế cậu cứ cởi ra, hai ta so xem ai to hơn.

Cố Hải cười không khép mồm được, vừa kéo quần hộ Bạch Lạc Nhân, vừa đáp:
– Để sau rồi so, để sau rồi so…

Bạch Lạc Nhân say tới độ chân nam đá chân chiêu, đi hai bước là lại đâm vào một thứ gì đó. Cố Hải thật sự không chịu nổi nữa, ngồi xổm xuống cõng Bạch Lạc Nhân.

Tay Bạch Lạc Nhân vắt qua vai Cố Hải, hơi thở hầm hập phả hết vào cổ anh. Cố Hải thấy cổ mình nóng ran từng đợt, đó là do trong lúc lắc lư, má Bạch Lạc Nhân cứ dán vào hết lần này đến lần khác.

– Buồn ngủ rồi hả? – Cố Hải hỏi.
– Ừm – Bạch Lạc Nhân mơ mơ màng màng đáp.

Giọng Cố Hải dịu dàng chưa từng thấy:
– Thế ngủ đi. Ngủ một lát là về tới nhà.
– Cậu bảo ai ngủ hả? Cậu bảo ai ngủ hả? – Bạch Lạc Nhân đột nhiên cao giọng, đấm một cái vào má trái của Cố Hải – Lại muốn cắt áo tôi nữa chứ gì?

Nửa bên mặt Cố Hại tê dại. Lòng kiên nhẫn anh dành cho những người khác cộng lại cũng không nhiều bằng dành cho Bạch Lạc Nhân. Ngay cả bản thân anh cũng chẳng rõ tại sao mình không nổi giận được với thằng nhãi này.

– Láo toét!

Bạch Lạc Nhân hét vang cả con phố vắng vẻ.    

– Cậu mà vớ vẩn nữa tôi quẳng luôn xuống cống đấy, tin không?

Bạch Lạc Nhân không nói gì, nhịp thở đều đặn phả vào tai Cố Hải. Cậu ngủ rồi. Có lẽ lúc nãy chỉ là nói mớ thôi. Cố Hải cõng cậu, cảm thấy gió đêm không còn lạnh nữa.

– Mẹ…

Một thứ chất lỏng nóng bỏng men theo cổ Cố Hải chảy dọc xuống ngực anh, thấm sâu vào tim anh, đánh thức tình cảm mà anh đã đè nén từ rất lâu rồi.
______

– Chú

Bạch Hán Kỳ vừa nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, lo lắng trong lòng cuối cùng cũng biến mất. Ông vội vàng đỡ Bạch Lạc Nhân trên vai Cố Hải xuống, miệng không ngừng cằn nhằn:
– Rút cục cũng tìm thấy rồi. Chú còn không dám nói chuyện này với bà nội nó. Mau vào nhà đi.
– Thôi cháu không vào đâu. – Cố Hải nói rồi lột áo đồng phục trên người ra, nhét vào lòng Bạch Hán Kỳ – Đây là áo của Bạch Lạc Nhân ạ. Trời lạnh rồi. Về sau chú mua thêm quần áo cho cậu ấy nhé!
– Ôi…– Bạch Hán Kỳ nhìn Cố Hải đầy cảm kích – May hôm nay có cháu.
– Không có chuyện gì đâu ạ. Trong lòng cậu ấy không được thoải mái nên uống chút rượu. Mai là ổn cả rồi.

Bạch Hán Kỳ gật đầu, nhìn theo bóng dáng xa dần của Cố Hải, không nhịn được mà khen:
– Bố mẹ phải như thế nào mới nuôi dạy được đứa con ngoan như vậy?

  

2 nhận xét:

  1. Chương này vừa ngọt vừa hài. Cái khúc đi tè làm cười chết tui... may mà Cố Hải lúc này còn "chong chắng"
    Mà Bạch bá bá, bá bá nhầm rồi. Đại Hải là mặt dày lưu manh đó, k ngoan như con bác đâu :v

    Trả lờiXóa