Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016

Chương 37: Bố con không đồng lòng

Chương 37: Bố con không đồng lòng

– Câu được nhiều cá thế này mà tối nay không mời tôi đến nhà cậu ăn cơm à? – Cố Hải chẳng mời đã hỏi.

Bạch Lạc Nhân nghĩ tới cái miệng tía lia của bà nội, lập tức từ chối:
– Đợi nấu xong tôi mang sang cho cậu hai con. Cậu ngồi nhà chờ đi.

Cố Hải nghĩ tới xóm trọ già trẻ gái trai đủ cả của mình, thấy chột dạ. Thế sao được chứ? Đấy không phải nhà anh! Nếu để Bạch Lạc Nhân đến, không lộ bí mật mới lạ!

– Sang nhà cậu ăn cơm thì làm sao? – Giữa đôi lông mày của Cố Hải toát ra khí thế hùng hổ hăm dọa – Đáng lẽ ra cậu nên chủ động mời tôi chứ không cần tôi phải nhắc mới đúng. Sao cậu chẳng biết trước biết sau gì thế?
– Tôi không biết trước sau như vậy đấy. – Bạch Lạc Nhân giật lấy cái xô trong tay Cố Hải – Cậu muốn ăn thì về nhà ngoan ngoãn chờ, không muốn thì nghỉ đi.

Cố Hải vừa nghe đến từ “nhà” đã lạnh toát mồ hôi.

Bạch Hán Kỳ đã đi làm về, đang đứng ở cổng chăm chút cho hai cái cây mới trồng. Ông thấy Bạch Lạc Nhân và Cố Hải về, nheo mắt cười. Đặc biệt là sau khi nhìn rõ Cố Hải, nụ cười trên môi càng rạng rỡ hơn.

– Chú! – Cố Hải gọi rất thân thiết.

Bạch Hán Kỳ vui vẻ gật đầu, tay vỗ vai Cố Hải, vừa định nói vài lời khách sáo thì vẻ mặt ông thay đổi.
– Sao quần áo cháu ướt hết cả thế này? Nào nào, mau vào nhà thay đồ sạch sẽ đi.

Bạch Lạc Nhân chặn trước mặt Cố Hải và Bạch Hán Kỳ, sự lạnh lùng bắn ra bốn phía.
– Bố, nhà mình làm gì có quần áo thừa cho cậu ta thay?
– Sao lại không?... Bố vừa mua hai bộ. Cho nó mặc trước đi.

Sớm không mua, muộn không mua, lại mua đúng vào lúc này… Bạch Lạc Nhân nhíu mày. Cậu thật sự không muốn để Cố Hải vào nhà.

– Chú ơi, hay là cháu tắm ù một cái ở nhà chú nhé? Cả người cháu đầy bùn đất, mặc quần áo mới bẩn hết.
– Đủ rồi đấy! – Ánh mắt Bạch Lạc Nhân đầy dữ dằn.

Ngược lại Bạch Hán Kỳ rất vui vẻ:
– Được, được. Biết vặn vòi nước không? Không biết thì để Bạch Lạc Nhân nó tắm cùng cháu.
– Thế thì tốt quá. – Nụ cười của Cố Hải sắp trào ra khỏi khóe miệng, chảy dọc theo cằm, nhỏ xuống đất.
– Tốt cái gì mà tốt? – Bạch Lạc Nhân hét – Nhà mình đến ngay cả một cái phòng tắm hẳn hoi cũng không có. Tắm lộ thiên, vòi suốt ngày tắc. Bố bảo người ta tắm như nào được?
– Tắm được! – Cố Hải mặt dày – Ít nhất nhà cậu còn quây bạt thành lều, nhà tôi hoàn toàn lộ thiên luôn. Mùa hè dùng thẳng nước máy tắm, không có nước nóng đâu.

Bạch Hán Kỳ cười lớn:
– Nhà chú có nước nóng. Dùng thoải mái!

Hai người… Đủ rồi đấy! Bạch Lạc Nhân thầm nghiến răng, mặt mũi sa sầm, đi vào nhà thu dọn đồ đạc.

Hồi trước không ai đến nhà chơi nên chẳng bao giờ cảm thấy phòng ốc bừa bộn thế này. Bạch Lạc Nhân đang dọn dẹp thì bỗng nhiên nghe Cố Hải hô:
– Bạch Lạc Nhân, mở nước nóng thế nào?

Bạch Lạc Nhân giả vờ không nghe thấy.

Lát sau, Bạch Hán Kỳ bực mình bước vào phòng, trách Bạch Lạc Nhân:
– Con phải ra giúp bạn chứ! Sao cư xử kém thế hả?

Bạch Lạc Nhân ấm ức, đi thẳng đến lều tắm, lật mạnh bạt lên. Cố Hải đã cởi tuốt tuồn tuột rồi. Cơ thể đáng tự hào cứ thế bày ra trước mắt Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân rất muốn đạp vào cái mông chắc nịch của anh một phát.

– Nước không biết vặn mà cậu đã vội vội vàng vàng lột hết quần áo ra làm gì?

Cố Hải túm nhẹ lấy cổ áo Bạch Lạc Nhân, đôi tay nhanh thoăn thoắt cởi ba cái cúc áo của cậu.

– Tắm chung đi! Cậu nhìn xem, gấu quần cậu toàn bùn mà không thấy khó chịu à?
– Xin cảm ơn! – Bạch Lạc Nhân nghiến răng nghiến lợi đập bờ vai trần trụi của Cố Hải, sau đó thúc mạnh đầu gối vào bụng dưới anh, miệng thốt ra vài từ – “Cậu tắm một mình đi!”

Cố Hải vẫn cười nhe nhởn:
– Bạch Lạc Nhân, cậu dê quá.

Bạch Lạc Nhân vốn đã quay đi, nghe lời Cố Hải nói lại ngoảnh lại. Cố Hải thấy vậy, bất giác che bộ phận quan trọng nhất của mình.

– Phản ứng nhanh ghê nhỉ! – Bạch Lạc Nhân sa sầm mặt mũi.

Cố Hải ngừng cười, nghiêm túc hỏi Bạch Lạc Nhân:
– Phòng tắm nhà cậu quây bằng bạt, đứng ngoài nhìn được hết. Cậu không sợ bị người khác thấy à?
– Làm gì có ai đến nhà tôi đâu, nhất là phụ nữ. Cậu cứ tắm thoải mái, kể cả cởi chuồng chạy quanh sân cũng chẳng ai quan tâm.

– Bạch Hán Kỳ, anh có nhà không? – Giọng nói dịu dàng của cô Trâu vang lên bên ngoài.

Bạch Lạc Nhân:
– …
– Đệt! – Cố Hải đứng hình – Cậu bảo không ai đến nhà cậu cơ mà? Đùa tôi à?

Bạch Lạc Nhân nhếch mép cười:
– Tốt nhất là cậu nên ngoan ngoãn một chút. Chọc tôi nổi điên lên là tôi lấy bật lửa đốt đống bạt này luôn đấy.
– …

Cô Trâu nhìn thấy cá trong xô, mắt lập tức sáng rực:
– Hôm nay mua cá à?
– Câu được ạ. – Bạch Lạc Nhân cười haha – Cô, cháu biếu cô hai con. Cô nấu giúp cháu với ạ. Cháu sợ vào tay bố cháu lại hỏng bét hết cả.
– Hahaha… – Cô Trâu cười sảng khoái – Thằng nhóc này dẻo miệng thật. Cô mang về nấu, lúc nào chín sẽ bưng sang cho nhà cháu nhé.

Bạch Hán Kỳ bước ra, vội vàng ngăn cô Trâu:
– Đừng! Không phải phép tí nào! Cô cứ mang về hai con đi, còn đâu tôi tự nấu.

Bạch Lạc Nhân thấy Bạch Hán Kỳ lại sắp đóng kịch liền túm lấy ông bàn chuyện quan trọng:
– Con bảo bố nhé… Lát nữa mà Cố Hải nói muốn ăn cơm ở nhà mình thì bố phải bảo cơm nhà mình không ra gì cả. Dù thế nào cũng không được đồng ý.
– Con làm sao đấy hả? – Bạch Hán Kỳ nhíu mày – Cá do hai đứa câu. Dựa vào cái gì mà không cho nó ăn?
– Không phải không cho ăn. Ý con là mang đến nhà cho cậu ta. – Mắt Bạch Lạc Nhân liếc về phía phòng ông bà, ra hiệu với Bạch Hán Kỳ – Không thể để cậu ta cười nhà mình được!

Bạch Hán Kỳ lập tức hiểu rõ, gật đầu đảm bảo:
– Yên tâm đi. Bố tuyệt đối sẽ không giữ nó lại.

Lúc này, Cố Hải đã tắm xong. Bạch Lạc Nhân cầm quần áo đi vào.

– Chú ơi, hoa này ai trồng thế ạ?
– À, con trai chú trồng đấy. Đẹp không?
– Đẹp ạ. Cháu ngắt một bông được không?
– Cứ hái thoải mái đi.

Bạch Lạc Nhân suýt chút nữa xé toang tấm bạt! Nửa năm trời mới nở được một bông đấy!!!

– Chú, tối nay cháu ăn cơm nhà chú được không?

Bên ngoài im lặng một lát. Bạch Lạc Nhân vặn vòi nước vào. Hai tai cậu dựng thẳng lên dưới mái tóc ướt đẫm vẫn còn bọt xà phòng.

– Được! – Tiếng cười sang sảng vang lên – Cháu muốn về chú cũng không cho về đâu! Cứ ăn cơm ở đây. Ăn no rồi mới về! Hahaha…


!!!...

1 nhận xét: