Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016

Chương 33: Cảm xúc bắt đầu thay đổi

Chương 33: Cảm xúc bắt đầu thay đổi

Về tới phòng trọ, Cố Hải gấp gọn chiếc áo kia, cất vào tủ.

Cái điện thoại cục gạch vẫn đang đổ chuông, phát ra tiếng chói tai.

– Đại Hải ơi Đại Hải!

Nghe giọng đã biết ngay là thằng rảnh rỗi Lý Thước.

– Đại Hải ơi, dạo này mày bận cái gì thế? Sao không liên lạc với các anh em?

Lời nói của Lý Thước khiến Cố Hải chết lặng vài giây. Chính xác là đã lâu rồi anh chưa liên lạc với đám bạn này. Từ lúc đổi điện thoại, bán máy tính thì lên mạng đã trở thành chuyện rất xa vời. Không có internet làm phương tiện giao tiếp, điện thoại lại lởm, Cố Hải cũng lười liên hệ với người khác.

– Không bận gì cả, chỉ đi học rồi về ngủ thôi. Rảnh lắm.

Lý Thước nghe vậy mừng rỡ:
– Thứ bảy này đi chơi đi. Gọi cả Hổ Tử nữa. Nó mới mua xe, muốn đưa mày đi hóng gió đấy. Mày đến chỗ bọn tao hay để bọn tao qua đón?

Đôi mắt sáng ngời của Cố Hải chứa đầy thận trọng.
– Để tao đến chỗ bọn mày. Sau này không có việc gì đừng tới tìm tao. Nếu thật sự có việc gấp thì phải gọi điện thoại trước, tao đồng ý mới được tới.
 – Mày làm chuyện gì mờ ám hả? Sợ bọn tao biết thế cơ à…

Cố Hải qua quýt đáp:
– Có chuyện gì đâu. Cứ nhớ rõ như thế là được rồi. Thứ bảy gặp.”

Nói xong anh vội vàng cúp máy.

Không bao lâu sau, điện thoại lại đổ chuông.

– Đại Hải!!!

Tiếng hét vang dội từ đầu bên kia vọng tới khiến Cố Hải hơi nhíu mày.

– Anh không chủ động gọi cho em bao nhiêu ngày rồi hả?

Cố Hải thở dài. Rút cục mấy hôm nay anh đã làm gì mà sao ai cũng nói chuyện với anh bằng cái giọng đòi nợ thế?

– Ngày nào mình cũng nói chuyện còn gì?

Giọng Kim Lộ Lộ từ điện thoại cục gạch truyền ra nghe vô cùng thô lỗ.
– Ngày nào cũng nói chuyện nhưng đều là em gọi. Anh chưa bao giờ chủ động gọi cho em! Hồi trước anh không như thế. Hồi trước anh toàn gọi cho em. Anh… có người khác rồi phải không?
– Anh có ai cơ? – Cố Hải bực mình mắng cô – Đừng suốt ngày ghen bóng ghen gió được không? Hồi trước em có nhỏ nhen thế đâu! Nếu anh có người khác thì còn lâu mới nghe điện thoại của em.

Kim Lộ Lộ hơi nghẹn ngào:
– Thế sao anh không gọi cho em?

Chân tướng sự thật là gọi mất tiền, nghe miễn phí. Trước kia Cố Hải chẳng thèm để ý mấy chuyện này. Thậm chí đang nói chuyện điện thoại anh còn ngủ quên, cứ để thế đến sáng. Nhưng bây giờ không được, chỉ cần cầm điện thoại lên, nghĩ tới việc mình phải gọi cho cô thì anh lại cảm thấy thiệt thòi. Với cả gọi lâu điện thoại sẽ bị nóng, Cố Hải lo rằng chưa được vài hôm điện thoại đã cháy mất rồi. Vậy nên thôi không gọi gì hết.

– Mấy hôm nay anh bận chuyển nhà nên không quan tâm tới em được.

Kim Lộ Lộ sụt sịt, hơi mềm giọng:
– Anh chuyển đi đâu?

Cố Hải ngẩng đầu nhìn trần nhà đã tróc sơn, im lặng hồi lâu mới nói:
– Một khu chung cư gần trường. Có nói em cũng không nhớ đâu.
– Anh cứ nói đi. Cứ nói là em nhớ. Hôm nào nghỉ em tới thăm anh.

Sắc mặt Cố Hải thay đổi, giọng trầm xuống:
– Em đừng đến. Con gái con đứa mà lặn lội đường xa anh không yên tâm.

Kim Lộ Lộ thở dài:
– Nhưng em muốn xem giờ anh sống ra sao. Từ lúc khai giảng tới giờ em chưa sang thăm anh lần nào, ngay cả anh sống sao cũng không biết.
– Anh sống tốt lắm. Chỉ cần em hạnh phúc là anh cũng hạnh phúc.

Kim Lộ Lộ im lặng rất lâu, giọng nói đột nhiên trở nên u ám đáng sợ.
– Cố Hải, anh thay đổi rồi.
– Anh thay đổi cái gì cơ?
– Trước kia anh không bao giờ nói những lời ngon ngọt này. Anh có bạn gái mới thật rồi phải không?

Cố Hải thẳng tay cúp điện thoại. Tai không nghe thì lòng không phiền. Anh chẳng hiểu tại sao tự dưng mất hết kiên nhẫn với người con gái vốn rất tuyệt vời trong tim mình.

Lát sau, điện thoại lại reo lên, tiếng chuông vẫn chói tai. Tường ở đây rất mỏng, hiệu quả cách âm kém. Bên cạnh còn có người ở. Cố Hải sợ làm phiền người ta nên tắt nguồn luôn.

Nằm trên giường, Cố Hải thấy hơi căng thẳng.

Anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Với tính tình của Kim Lộ Lộ, nếu mình chiến tranh lạnh với cô ấy thì cuối cùng người không nhịn nổi chắc chắn sẽ là cô ấy. Kim Lộ Lộ mà không nhịn nổi nữa thì đồng nghĩa với cái gì? Đồng nghĩa với việc cô ấy nhất định sẽ trèo đèo lội suối tới đây, sau đó nói toạc ra thân phận thật sự và bối cảnh gia đình mình.

Không được!

Chân Cố Hải lại chạm đất. Anh bước vội đến chỗ cái bàn, cầm điện thoại.


Vừa mở máy, chuông đã vang lên. Cố Hải nhanh tay ấn nghe. Kết quả, vì máy phản ứng quá chậm, tốc độ của Cố Hải quá nhanh nên khiến điện thoại đơ luôn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét