Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016

Chương 39: Đáng tiếc lại là một thằng ngốc!

Chương 39: Đáng tiếc lại là một thằng ngốc!

– Con trai, tiễn bạn về đi.

Bạch Lạc Nhân theo Cố Hải ra cổng. Cố Hải dắt xe, chào tạm biệt Bạch Lạc Nhân.
– Thôi, cậu vào nhà đi.

Bạch Lạc Nhân vẫn đứng yên.
– Nhà cậu cách đây bao xa?

Cố Hải chột dạ.
– Sao? Muốn tới nhà tôi chơi à?
– Không, muốn đưa cậu về thôi.

Tuy lời này nghe bùi tai nhưng Cố Hải không có phúc để hưởng.

– Tôi đàn ông con trai, có cái gì mà phải đưa? Mau vào đi. Trời lạnh rồi. Tôi đạp xe chưa tới 10 phút là về đến nhà.

Thế nhưng Bạch Lạc Nhân đã bước ra ngoài, đứng dưới đèn đường vẫy tay với Cố Hải.
– Đi thôi!

Ma xui quỷ khiến Cố Hải bước theo cậu.

Hai người đi trên con đường rộng thênh thang. Hai hàng liễu rủ ven đường giống như những chiếc rèm cửa. Lúc vén lên, đám lá vàng nhỏ xinh sẽ rơi lả tả. Bất tri bất giác, thu đã về. Thu Bắc Kinh rất dễ chịu. Ấy là cái mát mẻ cuối cùng cũng đợi được sau khi trải qua cả mùa hè nóng bức. Gió thu dịu mát chứ không như gió xuân – dù thế nào cũng vẫn chẳng hết lạnh.

– Hôm nay cậu ăn không ngon miệng ha?

Hiếm khi giọng Bạch Lạc Nhân mềm mỏng đến vậy. Có lẽ cậu bị màn đêm yên ả này làm cho trở nên dịu dàng. Hoặc có lẽ sâu trong lòng cậu thấy có lỗi. Dù sao cũng là lần đầu tiên Cố Hải tới nhà cậu, lại để anh ăn một bữa cơm không lấy gì làm vui vẻ.

– Tôi ăn rất ngon mà.

Giọng Cố Hải trầm ấm, trong màn đêm bình yên nghe rất chân thực, khiến người khác khó lòng hoài nghi lời anh nói.

– Hồi ông bà tôi còn sống cũng thế. Ông tôi còn hơn cả ông cậu ấy. Hầu như cứ ăn lại nôn, nôn lại ăn tiếp. Với cả ông nằm liệt giường một thời gian dài, đại tiểu tiện không tự chủ. Tôi đã sớm quen rồi…

Cố Hải vừa nói vừa thầm sám hối. Thật ra ông anh là một anh hùng, là công thần của nhà họ Cố. Trước khi Cố Hải ra đời, ông Cố đã hy sinh anh dũng trong một lần thi hành nhiệm vụ, chết đầy vinh quang. Chính vì cái chết của ông mà bố anh mới được hưởng các chính sách ưu đãi. Nếu không thì cũng chẳng có địa vị như ngày hôm nay. 
     
Bạch Lạc Nhân chỉ cười, không nói gì.

Cố Hải nghiêng đầu nhìn Bạch Lạc Nhân, sau đó không rời mắt nổi. Không biết Bạch Lạc Nhân đang nghĩ gì mà cứ nhìn về phía trước. Bạch Lạc Nhân lúc im lặng rất quyến rũ, toát ra khí chất khiến người ta không miêu tả được bằng lời. Ánh đèn chiếu xuống nửa khuôn mặt cậu, bên tối bên sáng, mờ mờ ảo ảo. Ngắm lâu cảm thấy như trái tim đang bị một ngón tay cào nhẹ, thoải mái đến độ xương cốt muốn nhũn cả ra.

Có một loại mê đắm không hề liên quan tới giới tính. Bởi vì nó quá đẹp, đẹp tới nỗi khiến bạn lãng quên sự khác biệt và khoảng cách giữa người với người.

– Sao cậu lại dùng chữ nghệ thuật để viết tên?

Một câu nói cắt đứt mạch suy nghĩ của Cố Hải.

– À, đấy là do bạn gái tôi thuê người thiết kế, nằng nặc bắt tôi học theo. Sau này tôi quen nên cứ viết thế, muốn sửa cũng không sửa nổi.

Bạch Lạc Nhân thờ ơ nói:
– Thói quen này không tốt.

Cố Hải giương tay chào một cái đúng tiêu chuẩn nhà binh:
– Thầy Bạch nói chí lý. Em sẽ về sửa lại.

Trong lúc cười cười nói nói, hai người đã đi được nửa đường. Cố Hải biết rằng anh không thể đưa Bạch Lạc Nhân về thẳng phòng trọ, anh phải cố gắng vòng vèo, nếu không thì thật sự sẽ bị lộ.

– Oa…

Nghe thấy tiếng xuýt xoa của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải quay đầu sang, thấy bên cạnh có thêm một chú chó to từ bao giờ không biết. Lông trắng muốt, thân hình khỏe mạnh, tính tình hiền hòa. Bạch Lạc Nhân ngồi xổm xuống, vuốt ve nó thích tới độ không rời tay, mặt đầy hưng phấn.
– Con Samoyed này đẹp thật.

Vừa dứt lời thì chủ của chú chó tới.

Bạch Lạc Nhân đứng dậy. Đến tận khi người chủ kéo nó đi, cậu vẫn tiếc nuối nhìn theo rất lâu.

– Cậu thích chó à? – Cố Hải hỏi.

Bạch Lạc Nhân cười:
– Chó rất thích tôi. Thường thì chó dù có dữ thế nào, nhìn thấy tôi đều sẽ trở nên hiền hòa.

Mí mắt Cố Hải giật giật. Sao càng nghe càng thấy hình như đang nói anh nhỉ?

– Nếu chú thích thì anh đây sẽ mua tặng chú một con.

Bạch Lạc Nhân thuận miệng đáp:
– Cậu nghèo thế có mua nổi không?
– …

Trong lòng Cố Hải lẩm bẩm: “Đừng nói một con Samoyed, kể cả một con ngao Tây Tạng tôi cũng mua cho cậu được.”

Cứ sống thế này thật sự cũng nhục quá…

– Nhà cậu không phải ở gần đây à? Sao đi mãi không đến thế? – Bạch Lạc Nhân bắt đầu nghi ngờ.

Cố Hải dừng bước, vỗ vai Bạch Lạc Nhân, nói:
– Dắt xe chắc chắn chậm rồi. Tôi đạp tí là tới nhà. Cậu về đi.

Bạch Lạc Nhân vui vẻ ra về.

Đến tận khi đảm bảo Bạch Lạc Nhân đã đi, Cố Hải mới trèo lên xe.

Tới chỗ khuất, Bạch Lạc Nhân quay lại nhìn, thấy Cố Hải vòng vào một lối rẽ, trở về con đường lúc trước đã đi qua.

Quả nhiên…

Để tìm hiểu rõ chân tướng, Bạch Lạc Nhân nhẹ nhàng chạy theo sau.

Bạch Lạc Nhân bảo đưa Cố Hải về thực chất chỉ là mượn cớ, mục đích thật sự của cậu là muốn biết nhà Cố Hải ở đâu, tại sao mỗi lần nhắc đến, anh luôn giấu giấu giếm giếm. Nhưng đi nửa tiếng mà vẫn chưa tới, Bạch Lạc Nhân bèn thả Cố Hải, chọn cách bám đuôi.

Cố Hải đang đạp xe thì cảm thấy không ổn. Tuy rằng bước chân đằng sau rất nhẹ nhưng anh vẫn phát hiện ra điểm bất thường. Hơn nữa, chẳng cần ngoái nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân thôi anh đã có thể đoán được chiều cao, cân nặng và ngoại hình đại khái của người này.

Có khả năng Bạch Lạc Nhân lại đi theo rồi.

Thằng nhãi này quá xảo quyệt.

Cố Hải híp mắt, vẫn đạp xe chầm chậm, guồng chân đều đều, không để lộ ra chút căng thẳng, chột dạ nào.

Cố Hải nhanh chóng về đến khu anh ở.

Toàn là nhà cấp bốn với nhà vườn xanh mướt một màu.

Cố Hải lâm vào khó khăn. Anh tuyệt đối không thể quay về phòng trọ được. Một khi đã đến, Bạch Lạc Nhân chắc chắn sẽ biết căn phòng ấy là đi thuê. Những lời anh nói lúc trước đều trở thành dối trá. Để giữ vị trí của mình trong lòng Bạch Lạc Nhân, anh quyết định mạo hiểm.

Căn nhà bên cạnh xóm trọ là nhà riêng của hai vợ chồng già. Giờ này chắc họ đã ngủ cả rồi. Cố Hải quyết định trước hết cứ vào nhà họ lánh tạm, sau đó sẽ trèo tường ra. Trèo sang bên cạnh chính là chỗ anh ở.

Nói là làm, Cố Hải lẹ làng mở khóa, bình tĩnh dắt xe vào rồi đóng cổng lại. Rút cục cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cách một khoảng xa nên Cố Hải không biết liệu Bạch Lạc Nhân đã đi chưa.

Nhưng dù sao anh cũng không tính đi ra. Tường không cao nên anh thả xe trượt men theo bờ tường sang nhà bên, rồi mau chóng trèo qua.

Rút cục tránh được một kiếp nạn.
____

Sáng thứ hai, Cố Hải dắt xe ra ngoài. Kết quả, bánh trước vừa thò khỏi cổng liền lập tức giật lùi lại.

Cái gì thế này?

Cố Hải thấy bóng Bạch Lạc Nhân xuất hiện ở cổng nhà bên cạnh. Cậu đứng rất nghiêm túc, xem ra là đang chờ anh.

Sao bây giờ?

Vẫn phải trèo tường để đi ra à?

Cố Hải bò lên tường ngó sang nhà bên, thấy ông cụ đang tưới cây trong sân. Thế này thì sang kiểu gì?

Trán Cố Hải vã mồ hôi.   

Cuối cùng, anh nghĩ ra một cách kì quặc.

Anh ném xe đạp qua sân nhà bên.

Rầm một tiếng.

Ông cụ đang tưới cây giật nảy người. Ông quay đầu nhìn, thấy một cậu thanh niên đứng trên tường nhà mình, dưới đất là một chiếc xe đạp.

– Ông ơi, xe cháu rơi sang nhà ông. Cho cháu nhặt được không ạ?

Ông cụ kinh ngạc:
– Cái xe này sao lại rơi vào đây? Cậu đi xe trên tường à?

Cố Hải chẳng tâm trí đâu mà quan tâm nhiều đến thế. Tên kia vẫn còn đang đứng ngoài nên anh đành phải tiếp tục giả điên.
– Dạ, nhặt xong rồi. Giờ cháu lại vứt về bên kia đây.

Ông cụ tập tễnh bước tới, vẻ mặt đầy lo lắng:
– Còn ném sang làm gì nữa? Cứ đi thẳng ra cổng nhà tôi không được à?

Cố Hải thấy khâm phục ông cụ, phối hợp rất ăn ý.

Thế là Cố Hải đường đường chính chính dắt xe ra cổng.

Ông cụ đứng sau lưng Cố Hải, mặt buồn rầu.
– Thằng bé như thế mà đáng tiếc lại là một thằng ngốc!
____

Chu Tự Hổ nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa vào lớp.

Lý thước ngồi nghịch điện thoại trên ghế phó lái.

Chu Tự Hổ vẫn hơi mơ màng, ngáp liên tục. Cả một cuối tuần đều tặng không cho Kim Lộ Lộ. Không gọi được Cố Hải nên Kim Lộ Lộ ba máu sáu cơn hành hạ hai người họ. Mãi đến tận khuya ngày hôm qua họ mới tống nổi bà trẻ ấy về Thiên Tân.

Hai người chợp mắt chốc lát ở khách sạn rồi dậy chuẩn bị tới trường.

Lý Thước nghe thấy tiếng ngáp liên tục vang lên bên cạnh, ngước đầu nhìn Chu Tự Hổ, không nhịn được, nói:
– Mày có ổn không đấy? Không thì để tao lái thay.
– Sắp tới nơi rồi. Mày nói thế có còn nghĩa lý gì không?

Lý Thước cười sung sướng. Đột nhiên mắt cậu ta nhìn chằm chằm vào làn đường bên cạnh.
– Từ từ, mày chạy chậm thôi!

Chu Tự Hổ ngơ ngác:
– Chậm nữa là muộn học đấy!
– Không phải… – Lý Thước nhoài cổ về phía sau, con ngươi sắp lồi cả ra. – Sao tao thấy thằng đi xe đạp đằng sau giống Đại Hải thế?!

Chu Tự Hổ cũng liếc kính chiếu hậu.
– Đừng bảo thế nhé. Hơi giống thật.

Mắt Lý Thước hấp háy:
– Tao thấy chính là nó!
– Là cái gì mà là? – Chu Tự Hổ lại tăng tốc, vẻ mặt thờ ơ – Mày nhìn cái dáng nghèo mạt hạng của thằng đấy đi! Có thể là Đại Hải được không? Còn nữa, mấy cái xe của Đại Hải đâu? Nó nghèo đến nỗi phải đạp xe à? Mày động não nghĩ kỹ xem Đại Hải có thể như thế được không?

Lý Thước ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, không nén nổi tiếng thở dài:
– Rút cục Đại Hải biến đâu mất rồi?...
____

Giờ mình bắt đầu đi học rồi nên chương nào dài như chương này chắc phải một hai hôm mới dịch xong. Mong mọi người thông cảm.

2 nhận xét: