Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016

Chương 35: Bà béo, bà gầy

Chương 35: Bà béo, bà gầy

Sáng sớm, trời còn hơi âm u. Cố Hải đạp xe thấy lạnh hết cả hai cánh tay. Khi anh đến cổng nhà Bạch Lạc Nhân, cậu đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu, đang đứng chờ.

Đây là lần đầu tiên Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân mặc quần áo bình thường. Trước kia Bạch Lạc Nhân luôn mặc đồng phục, còn là đồng phục mùa hè. Có nhiều người đã mặc áo len rồi mà Bạch Lạc Nhân vẫn áo cộc tay, thế nên các bạn cùng lớp đều nghĩ Bạch Lạc Nhân “máu nóng”. Hôm nay khó lắm mới thấy Bạch Lạc Nhân mặc áo dài tay, Cố Hải muốn trêu cậu một phen.

– Cậu cũng biết nóng biết lạnh giống loài người bọn tôi cơ.

Bạch Lạc Nhân mỉm cười, sau đó nhấc cần câu lên, chọc mạnh vào người, vào chân Cố Hải.

Cố Hải cảm thấy bắp chân mình dấy lên một ngọn lửa, anh hít thật sâu. Bạch Lạc Nhân đã dắt xe anh vào sân rồi. Họ tính đi bộ.

Dọc đường, Cố Hải cố ý bước thật chậm, theo sau ngắm Bạch Lạc Nhân hồi lâu. Anh hay bắt gặp bộ quần áo mà Bạch Lạc Nhân đang mặc trên phố, vô cùng đại trà, nhưng khi khoác lên người Bạch Lạc Nhân thì đẹp lạ thường. Mặt mũi Bạch Lạc Nhân khá non nớt, nhưng mặc bộ này lại toát ra vẻ nam tính.

– Quần áo đẹp đấy. Mua ở đâu thế?
– Của bố tôi.

Thảo nào càng nhìn càng thấy quen…

– Sao cậu mặc đồ của bố?

Bạch Lạc Nhân điềm nhiên đáp:
– Hai bố con tôi toàn mặc chung quần áo. Tôi không thích đi mua sắm. Bố tôi mua cái gì về là tôi mặc cái nấy.

Cố Hải cười:
– Đừng bảo hai bố con cậu chỉ có một cái áo dài tay. Cậu mặc rồi bố cậu cởi trần đi làm nhé…

Đối mặt với sự châm chọc của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân tỏ ra rất lạc quan:
– Cậu đánh giá cao bố con tôi quá. Nhà tôi bốn người chung một cái áo khoác. Một người mặc, ba người còn lại đành phải chui xuống hố ngồi cho ấm.
– Nhà cậu còn có bà béo, bà gầy nữa đúng không?

Câu này rút cục khiến Bạch Lạc Nhân bật cười:
– Hóa ra cậu cũng nghe tiểu phẩm của Quách Đức Cương.

Hai người vừa đi vừa tán gẫu. Cố Hải phát hiện Bạch Lạc Nhân là kẻ lắm mồm, hơn nữa rất giỏi ăn nói, không tập trung một tí là bị cậu cuốn vào ngay. Nói chuyện với Bạch Lạc Nhân, bạn luôn phải động não. Tuy lời cậu nói thường thoải mái, ngắn gọn nhưng ngẫm sâu hơn lại thấy rất có lý.

– Đến rồi.         

Bạch Lạc Nhân ngồi bệt xuống một bãi cỏ, gỡ dây câu nhanh thoăn thoát, mở lọ lấy mồi móc vào lưỡi. Sau đó tìm một chỗ tương đối bằng phẳng, quăng phao câu cá ra rồi ngồi xuống.

Cố Hải cũng đi về phía Bạch Lạc Nhân.

Đây là một hồ cá tự nhiên, diện tích không lớn nhưng chất lượng nước rất tốt. Cá ở đây không phải do người nuôi nên rất ít con to, hầu hết đều chỉ dài khoảng mười phân, không nhiều thịt nhưng rất thơm ngon.

– Mình câu xong có phải trả tiền theo cân không?

Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải:
– Cậu nghĩ đây là hồ câu thư giãn à? Trong vòng ba dặm quanh đây không có lấy một ngôi nhà thì cậu đi đâu trả tiền?

Cố Hải véo má Bạch Lạc Nhân, giả vờ tức giận:
– Cậu nói chuyện với tôi dễ nghe tí được không? Lần nào cũng mồm chưa mở mà mặt đã xị ra rồi.

Bạch Lạc Nhân cử động cơ mặt chỗ bị véo, chầm chậm quay đầu sang:
– Nói cho cậu biết, tôi ghét nhất người khác véo má tôi đấy.

Cố Hải lại véo tiếp.

Bạch Lạc Nhân bực mình hét lên:
– Cậu biến thái à?

Cố Hải cởi cúc áo, để lộ ra cái bụng tám múi, nhếch mép đầy kiêu ngạo:
– Cậu thấy giống không?

Bạch Lạc Nhân khinh bỉ:
– Cậu trừ việc biết khoe thân thì còn làm được gì?
– Véo má cậu.
_____

Năm phút sau, Bạch Lạc Nhân chuyển tới chỗ cách Cố Hải hơn mười mét, tiếp tục quăng mồi rồi ngồi xuống. Bên tai đã yên tĩnh đi rất nhiều, tâm trạng Bạch Lạc Nhân dần dần hồi phục, ánh mắt nhìn phao càng ngày càng tập trung.

Đột nhiên, phao hơi động đậy.

“Biển lớn í a biển lớn là nơi tôi sinh sống. Gió biển thổi, sóng biển vỗ…”

Chiếc điện thoại cục gạch của Cố Hải bỗng đổ chuông khiến đám cỏ xung quanh rung rinh theo. Tay Bạch Lạc Nhân thoáng thả lỏng, đến lúc giật phao câu cá lên thì đã chẳng còn gì cả.

– Alô? Lý Thước hả? À, tao quên không gọi cho mày. Tao không đi được đâu. Lộ Lộ bị ốm nên tao phải đến thăm cô ấy… Cái gì cơ? Lộ Lộ đang ở với bọn mày á?

Bạch Lạc Nhân cố nhịn, đợi Cố Hải nói chuyện xong mới lại quăng phao ra.

“Biển lớn í a biển lớn là nơi tôi sinh sống. Gió biển thổi, sóng biển vỗ…”

– Alô? Hổ Tử? Mày không đi cùng Lý Thước à?... Ở cùng cả hả? Thế thì mày còn gọi tao làm gì? Tính quấy rầy tao đúng không? Nói thật là tao bận…

Chiếc phao trước mắt Bạch Lạc Nhân bất động.
_____

Tiểu phẩm mà Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nói với nhau tên là Bán chè kê, của Quách Đức Cường. Nội dung thì mình không rõ lắm, lười tìm hiểu. OTL   

4 nhận xét: