Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Chương 25: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện rồi!

Chương 25: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện rồi!

Từ tiết tự học cho đến giờ ra chơi, Bạch Lạc Nhân không ngẩng đầu lên lần nào.

Điều này khiến Cố Hải phải nhịn đến phát hờn.

Cố Hải ngồi đằng sau làm thế nào cũng không thấy thoải mái. Anh thử đủ mọi cách để đánh thức Bạch Lạc Nhân nhưng người ta ngủ say như chết. Anh đẩy bàn, đẩy tới nỗi cả lớp quay lại nhìn, Bạch Lạc Nhân vẫn ngủ ngon lành.

Tiết thứ ba là giờ của La Hiểu Du. La Hiểu Du rất thích gọi Bạch Lạc Nhân trả lời câu hỏi, tiết này cũng vậy. Ba từ “Bạch Lạc Nhân” thật rõ ràng vừa vang lên, ánh mắt cả lớp đồng loạt quét về phía Bạch Lạc Nhân.

Bên má trái của Bạch Lạc Nhân vì nằm ngủ mà xuất hiện một vết đỏ. Tuy vậy người ta vẫn đứng dậy, đáp trôi chảy.

Chuyện này xảy ra suốt nên mọi người đều không lấy gì làm lạ nữa.

Nhưng Cố Hải là một kẻ tò mò.

Từ ngày quen Bạch Lạc Nhân, anh đã nghi ngờ tính chân thực của việc Bạch Lạc Nhân ngủ gật. Làm gì có ai vừa ngủ vừa nghe giảng được? Rất nhiều bạn cùng lớp từng kể về khả năng đặc biệt này của Bạch Lạc Nhân, nghe vô cùng kỳ diệu. Cố Hải còn lâu mới tin.

Anh nghĩ Bạch Lạc Nhân chắc chắn không ngủ.

Để kiểm tra độ chân thực của suy nghĩ này, sau khi hết tiết ba, Cố Hải tới phòng y tế mua hai viên thuốc ngủ rồi đem mài ra, bỏ vào chai nước của Bạch Lạc Nhân.

Đến tận giờ học buổi chiều, đầu Bạch Lạc Nhân vẫn mụ mị.

Thuốc cảm cúm thật đúng là thứ thuốc ngủ tốt. Nhất là đối với người uống nhầm, hoàn toàn có thể ngủ li bì cả ngày.

Bạch Lạc Nhân thấy khô miệng nên cầm chai nước tu một ngụm.

Quái, sao nước hôm nay hơi chan chát? Càng uống càng khát! Bạch Lạc Nhân uống hết cả chai. Sau đó, cậu lại sang phòng nước nóng lấy thêm, đặt trên bàn đợi nguội bớt rồi uống.

Uống nước xong, Bạch Lạc Nhân nhanh chóng buồn ngủ.

Hơn nữa lần này ngủ thẳng một mạch.

Hai tiết đầu, giáo viên toàn không gọi tới Bạch Lạc Nhân nên suy đoán của Cố Hải không thể được kiểm chứng. Đến tiết ba bốn, lớp bắt đầu giờ tự học, không gian yên ắng là thời cơ tốt để ngủ. Bạch Lạc Nhân không trở mình lấy một lần, ngay cả sách vở rơi xuống đất cậu cũng không biết.

Cán bộ phụ trách môn học bắt đầu thu bài tập.

– Bạch Lạc Nhân đưa bài tập Toán đây.

Bạch Lạc Nhân không có phản ứng gì.

Cán bộ phụ trách hơi bực, vỗ đầu Bạch Lạc Nhân.
– Này, tỉnh dậy. Nộp bài đi.

Vưu Kỳ quay xuống giả vờ dọa:
– Cô vào kìa.

Bạch Lạc Nhân vẫn nằm im.

Lúc này, mọi người xung quanh hơi lo. Theo lý mà nói bình thường Bạch Lạc Nhân rất thính ngủ. Dù ngủ say đến đâu thì chỉ cần có người gọi hoặc có chuyện cần làm là cậu lập tức tỉnh như sáo.

Hôm nay sao vậy?

Vưu Kỳ thử nhấc đầu Bạch Lạc Nhân lên. Kết quả vừa đỡ dậy, mặt Vưu Kỳ đã biến sắc.
– Sao mặt cậu ấy trắng bệch ra thế?

Lời nói này đánh thức Cố Hải đang chìm trong suy tư.

Đừng bảo cậu dị ứng với thuốc ngủ nhé?

Nghĩ tới đây, Cố Hải chồm lên, một tay đỡ bờ vai lảo đảo của Bạch Lạc Nhân, một tay vỗ mặt cậu, thử gọi:
– Bạch Lạc Nhân? Bạch Lạc Nhân?

Bạch Lạc Nhân không hề đáp lại.

Vưu Kỳ cuống quýt:
– Cậu ấy ngất rồi. Mau đưa tới phòng y tế.

Vừa nói vừa đỡ Bạch Lạc Nhân lên lưng mình, định cõng cậu đi. Nhưng còn chưa kịp đứng dậy thì hai người đã ngã xuống đất.

Cố Hải đứng cạnh ngứa mắt, đẩy Vưu Kỳ ra.
– Dẹp, để tôi.

Vừa nói vừa kéo cánh tay Bạch Lạc Nhân, chuyển cậu lên lưng mình, để cậu nằm vững liền vội vàng phi xuống lầu. Vưu Kỳ cũng theo sau.

– Sao cậu như đang cõng con gà thế?

Vưu Kỳ thở hồng hộc chạy bên cạnh. Trên người cậu ta chẳng có gì mà vẫn không theo kịp tốc độ của Cố Hải.

Tuy Bạch Lạc Nhân không hề nhẹ nhưng đối với Cố Hải, người thường xuyên tập chạy mang vác nặng thì chẳng nghĩa lý gì. Chưa đến một phút, hai người đã xông vào phòng y tế, đặt Bạch Lạc Nhân nằm trên giường.

Bác sĩ của trường là phụ nữ. Thấy hai soái ca cõng một soái ca khác tới khám, cô ta rất phấn khích.
– Ồ, Cố Hải sao em lại đến đây nữa rồi?

Lúc trước Cố Hải tới mua thuốc ngủ, cô bác sĩ này hỏi anh đủ thứ chuyện, ra vẻ thân thiết khiến Cố Hải cảm thấy vô cùng khó chịu. Khi đi ra anh còn thở phào một cái, thầm nghĩ sẽ không bao giờ đến đây nữa. Ai ngờ phải quay lại sớm như thế.

Vưu Kỳ hỏi Cố Hải:
– Cậu quen cô ấy à?

Cố Hải chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt luôn đặt trên người Bạch Lạc Nhân.   

Bác sĩ nhìn Vưu Kỳ một lượt, mắt đột nhiên sáng lên.
– Em… là Vưu Kỳ phải không?

Vưu Kỳ thờ ơ gật đầu.

– Oa, em chính là Vưu Kỳ thần tượng của trường mà mọi người hay nhắc tới. Tôi cứ ngờ ngợ, không ngờ đoán đúng rồi. Kể cho em nghe nhé, lần trước có hai em gái đến khám, luôn bàn tán về em thôi…

Vưu Kỳ nhìn nét mặt Cố Hải, lòng bỗng nhiên thấy sợ.
– Cô nhanh tay lên – Vưu Kỳ không màng hình tượng lạnh lùng của mình nữa, vội vàng giục bác sĩ – Bệnh nhân nằm bên kia. Cô mau xem xem rút cục cậu ấy làm sao.

Bác sĩ đi đến trước mặt Bạch Lạc Nhân, mắt lại sáng rực rỡ.
– Đây là Bạch Lạc Nhân mà?

Một giọng nói lạnh lẽo chui vào tai bác sĩ.

– Cô mà còn lảm nhảm thêm câu nữa thì tôi sẽ khiến phòng y tế của cô đóng cửa ngay ngày mai.

7 nhận xét:

  1. bà bác sĩ làm bực mình vãi ="=

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hiện tượng mê trai của thế giới

      Xóa
    2. Chủ nhà ơi ... cho e xin face khi nào có chap mới làm ơn tag tên e vào để e chia sẻ

      Xóa
    3. Cho chị xin fb của em nhé, tại chị cài không có bạn chung không add friend được. Tiến độ là tối thiểu 1 chương một ngày, lúc nào xong chị up luôn.

      Xóa
    4. Chị tiện thể adđ rồi tag em luôn nha em hóng lắm ý ^^ Kai Akatsuki nha chị avatar là hình người ngồi ngắm rừng núi ạ

      Xóa
  2. Bác sĩ chan quên mie nó chức trách nghề nghiệp rồi. Mê trai lố quá hà

    Trả lờiXóa