Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016

Chương 24: Ông bố kì cục

Chương 24: Ông bố kì cục

–  Con trai, cô bé kia lại gọi điện cho con này.

Bạch Lạc Nhân vừa ăn được vài miếng cơm, nghe vậy chẳng buồn nuốt nữa.
 Bố cứ cúp luôn đi.

Bạch Hán Kỳ đang muốn nhấn từ chối thì Bạch Lạc Nhân lại giật lấy.
–  Thôi, đưa con.

Trời đã vào thu, gió trong sân rất mát. Bạch Lạc Nhân đứng dưới vòm cây, cảm thấy nhiệt độ trái tim và cơ thể mình đều hạ xuống. Khoảng thời gian này, mỗi buổi tối về nhà cậu luôn phải video call với Thạch Huệ rất lâu, khiến năng lượng cậu giảm sút trầm trọng. Khổ hơn ấy chính là phòng tuyến tâm lý của Bạch Lạc Nhân càng ngày càng lụn bại.

Cậu không muốn vậy nên hôm qua mới cố tình nghỉ một tối.

Kết quả, hôm nay Thạch Huệ gọi tới.

–  Anh thấy em phiền thế cơ à?
–  Sau này hai ta đừng liên lạc với nhau nữa.
–  Không, tuyệt đối không thể được. Nếu anh mà làm thật em sẽ quấy rầy bố anh cả ngày.
–  Cứ thế đi.

Bạch Lạc Nhân tắt máy, rút sim, quay vào bếp.

–  Gọi xong rồi hả?
–  Vâng – Bạch Lạc Nhân gật đầu.

Bạch Hán Kỳ tò mò dò hỏi:
–  Cô bé đó là ai thế?
–  Có nói bố cũng không biết. Sim bố còn bao nhiêu tiền?

Bạch Hán Kỳ ngẫm nghĩ:
–  Không đến 20 tệ.
–  Thế bố mua cái mới đi.

Bạch Lạc Nhân rất nhanh tay, lập tức bẻ ngay cái sim.

Bạch Hán Kỳ vừa định cản lại thì muộn rồi. Thấy chiếc sim mình đã dùng mấy năm bị hỏng, ông không khỏi xót ruột.
–  Số điện thoại của mọi người lưu hết trong sim. Đùng cái mất sạch.

Bạch Lạc Nhân vỗ vai an ủi ông:
–  Yên tâm. Điện thoại bố để ở nhà cả ngày chẳng ma nào gọi. Mấy cái số đấy lưu cũng vô ích, chi bằng xóa đi.

Bạch Hán Kỳ thở dài, đảo mắt nhìn khóe miệng Bạch Lạc Nhân.
–  Bị nhiệt hai hôm nay đã đỡ chưa?
–  Đỡ nhiều rồi ạ. – Bạch Lạc Nhân đi vào phòng – Chắc bôi thêm tí thuốc mỡ là khỏi. Thuốc đâu ạ? Bố để đâu rồi?
–  Tầng thứ hai giá sách trong buồng, tuýp màu vàng ấy.

Trước toàn là Bạch Hán Kỳ lấy bông tẩm thuốc chấm cho Bạch Lạc Nhân, hôm nay cậu tự làm. Cậu lục tung tầng hai của giá sách rút cục cùng tìm thấy một tuýp thuốc mỡ màu vàng.

– Thuốc bôi trĩ Mã Ứng Long

Không thể nào là cái này được… Bạch Lạc Nhân lại tìm lại hết tầng một tới tầng ba. Hai tay dính đầy những bụi là bụi mà vẫn không thấy thuốc trị chốc mép đâu.

–  Ở đâu cơ bố?

Bạch Lạc Nhân hét vọng ra ngoài sân.

Bạch Hán Kỳ đang cố gắng nắn thẳng lại cái sim kia, kết quả phát hiện mọi nỗ lực chỉ là công cốc, đành vứt rồi đi vào nhà.

–  Không có trên ngăn hai à?
–  Con tìm rồi. Không có mà!

Bạch Hán Kỳ bước tới, cầm tuýp thuốc mỡ màu vàng kia:
–  Đây còn gì?

Thuốc bôi trĩ Mã Ứng Long…

Bạch Lạc Nhân mặt đen xì như đít nồi:
–  Con bị chốc mép mà bố cho con dùng thuốc bôi trĩ?
–  Thế thì đã là gì? – Bạch Hán Kỳ cười sảng khoái – Lần trước bà con bị nước ăn chân, dùng cái này khỏi ngay.

Xương cốt Bạch Lạc Nhân kêu răng rắc:
–  Nước ăn chân với chốc mép giống nhau ạ?
–  Lở nào mà chả là lở? Keo 502 dính được nhựa, cũng dính được cả giày dép đúng không? Chẳng cần biết thuốc gì, nhưng trị khỏi miệng con thì đã chứng minh tác dụng của nó. Con xem, vết thương ở mép bé đi bao nhiêu rồi còn gì?

Bạch Hán Kỳ vừa nói vừa sờ miệng Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân đẩy Bạch Hán Kỳ ra, bực mình quay về phòng, đóng sầm cửa lại.

Bạch Hán Kỳ vừa gõ cửa vừa hô to:
–  Không phải bố tiếc tiền đâu, thuốc này hiệu quả thật mà. Tay chân bố lở loét chỗ nào cứ bôi là hết. Không tin con đi hỏi bác sĩ xem, bác sĩ chắc chắn sẽ bảo thuốc này trị bách bệnh.

Bên trong không có động tĩnh gì.

Bạch Hán Kỳ lại gõ cửa:
–  Con trai? Con đã bôi bao nhiêu ngày thế rồi, hai ngày chứ ít ỏi gì, bôi nữa đi cho khỏi.

Bạch Lạc Nhân mất ngủ.

Sáng hôm sau, một ngày đau khổ chính thức bắt đầu. Cuộc sống của Bạch Lạc Nhân đã hình thành một quy luật mới: ban ngày đấu đá với Cố Hải, tối về vật vã cùng Thạch Huệ. Vốn sức cạn lực kiệt, hôm nay còn chó cắn áo rách. Bạch Lạc Nhân bị nghẹt thở mà tỉnh giấc, hai lỗ mũi tắc tịt. Cậu ngồi dậy nhìn, chỉ thấy trên người sót lại một góc chăn, cả cái chăn rơi hết xuống đất.

Bảo sao không cảm.

Bạch Lạc Nhân mặc thêm quần áo. Trên đường đến trường cậu đi qua một phòng khám nhỏ bèn vào khám. Bác sĩ đưa cho cậu vỉ thuốc cảm “trắng đen”.

Tới trường, Bạch Lạc Nhân không thèm nhìn, lấy luôn một viên uống.

Kết quả, cậu phát hiện ra vỉ thuốc thiếu một viên màu đen.


Đầu Bạch Lạc Nhân hiện lên câu quảng cáo: “Ban ngày uống viên trắng, không buồn ngủ. Ban đêm uống viên đen, say giấc nồng.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét