Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016

Chương 36: Chỉ vì một con cá!

Chương 36: Chỉ vì một con cá!

Lúc Cố Hải đặt điện thoại xuống thì người vốn trong tầm mắt anh đã biến mất. Anh đứng dậy đi tìm, phát hiện bờ đối diện có người, lập tức hô:
– Sao cậu lại chạy sang bên đấy?

Bạch Lạc Nhân vờ như không nghe thấy.

– Tôi tắt điện thoại rồi.

Bạch Lạc Nhân chẳng buồn liếc Cố Hải.

– Câu cá một mình có gì vui?
– …

Mắt Bạch Lạc Nhân chỉ nhìn chằm chằm phao câu cá của mình. Đột nhiên, phao động đậy. Bạch Lạc Nhân nhanh chóng thu dây. Một con cá dài khoảng mười phân đã mắc câu.

Bên cạnh cậu đặt một thùng nước. Bạch Lạc Nhân ném cá vào thùng, tiếp tục quăng cần.

Trong nửa tiếng không bị Cố Hải làm phiền, Bạch Lạc Nhân câu được bốn năm con. Khuôn mặt vốn xị ra cuối cùng cũng đã hiện lên nụ cười. Cậu nhìn Cố Hải ngồi bất động ở bên kia, trong thùng chỉ toàn nước là nước, ngay cả một con ấu trùng tôm cũng không có.

Cố Hải thu lại dây câu, bước thấp bước cao tiến về phía Bạch Lạc Nhân.

Sự tập trung của Bạch Lạc Nhân dồn cả lên chiếc phao. Phao chìm nổi vài lần. Cậu biết sắp có cá lớn cắn câu.

Cố Hải đã đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân mà Bạch Lạc Nhân vẫn không phát hiện ra. Cố Hải nhìn cá trong thùng rồi vươn tay chạm vào Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân giật mạnh cần. Con cá rất to, phải nặng một hai cân.

Cố Hải vỗ vai Bạch Lạc Nhân:
– Khá lắm, câu được nhiều cá thế này.

Động tác bất ngờ của Cố Hải khiến Bạch Lạc Nhân đang tập trung cao độ run tay, đánh rơi cần câu xuống đất. Bạch Lạc Nhân vội vàng nhặt lên. Kết quả cả cần lẫn dây đều còn, mất mỗi con cá.

Không cần nghĩ cũng biết vẻ mặt của Bạch Lạc Nhân như thế nào.

– Không câu nữa.

Bạch Lạc Nhân thu cần, khom lưng xách thùng, định bước đi.

Cố Hải chặn trước mặt cậu:
– Tôi chọc giận cậu à?
– Không muốn câu nữa thôi. Nhạt nhẽo.

Đẩy Cố Hải ra, Bạch Lạc Nhân mới đi được hai bước thì nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng ùm.

Bạch Lạc Nhân ngẩn người. Mình có đẩy mạnh đâu nhỉ? Sao lại rơi tùm xuống sông rồi?

Cố Hải không biết câu cá chứ bắt cá rất đỉnh. Năm mười tuổi anh đã bắt đầu tham gia huấn luyện sinh tồn nơi hoang dã trong quân đội, sau đó học bắt cá. Dù cá to hay nhỏ thì chỉ cần anh nhắm tới, tuyệt đối không thể thoát.

Ánh mắt sắc bén của Cố Hải nhìn chằm chằm lũ cá bơi cạnh chân, im lặng chờ đợi rồi lại đổi chỗ, tiếp tục đợi. Cứ mò mẫm như thế, anh nhanh chóng tiến ra giữa sông, nước đã ngập quá cổ.

– Cậu lên đây đi! – Bạch Lạc Nhân hét – Đừng dại! Nước lạnh lắm!

Cố Hải nhắm mục tiêu, hai tay chụp mạnh xuống. Thứ cảm giác lạnh thấu xương lan từ bàn tay ra khắp cơ thể.

Cuối cùng cũng tóm được mày rồi.

Cố Hải bơi về phía trước. Tới chỗ nông, hai tay anh giơ lên huơ huơ:
– Là con này phải không?

Bấy giờ Bạch Lạc Nhân mới biết, Cố Hải lội xuống sông là để bắt con cá rơi mất lúc nãy.
– Đúng là nó.

Bạch Lạc Nhân cười rộ lên, cười không hề giấu giếm. Nắng ngày thu vương trên khuôn mặt cậu, mang theo chút thoải mái cùng nhàn nhã. Cố Hải lặng yên ngắm nhìn. Trong giây phút này, trái tim anh hơi loạn nhịp…

Nụ cười của Bạch Lạc Nhân nháy mắt biến mất.
– Cậu… bị chuột rút à?

Lúc này Cố Hải mới phát hiện chân mình lún xuống bùn mấy chục phân rồi.

Lên bờ, hai người xách thùng đi về nhà. Cố Hải nhìn vẻ mặt rạng ngời của Bạch Lạc Nhân, không nhịn được mà lấy tay dí trán cậu.
– Một con cá đã khiến cậu vui như thế này rồi, có đáng không? Nếu tôi không bắt con cá này cho cậu thì sau này gặp tôi cậu sẽ đi đường vòng luôn à?

Những lời này Cố Hải vừa nói vừa cười, nửa đùa nửa thật. Anh cũng không hiểu tại sao mình chẳng nói chẳng rằng đã lao xuống nước. Giống như đêm qua anh nằm trên giường, lăn qua lăn lại mà vẫn không rõ tại sao mình đồng ý đi câu cá với Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân không cười nữa:
– Vấn đề không phải nằm ở đấy. Cậu đã đến câu cá thì phải tập trung vào chứ cứ gọi điện thoại là sao?

Cố Hải thay bản thân đòi công bằng:
– Sau tôi chả tắt máy rồi còn gì?

Bạch Lạc Nhân không nói gì, mặt khó chịu.

Để bày tỏ tấm lòng, Cố Hải rút điện thoại từ trong túi ra, giơ trước mặt Bạch Lạc Nhân.
– Cậu xem, tắt đây còn gì nữa.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy nước chảy tong tỏng từ điện thoại của Cố Hải.

Cố Hải cũng đã thấy.

Sau đó, anh nhớ ra một việc.


Trước khi xuống nước anh không lôi điện thoại ra. 
_____

Chương trước là hồ mà chương này thành sông rồi. Chả biết sông hay hồ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét