Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

Chương 28: Thái độ bắt đầu thay đổi

Chương 28: Thái độ bắt đầu thay đổi

Hai tiết học trôi qua, vẫn không thấy tăm hơi Cố Hải đâu, cũng không nghe thấy bất cứ tin tức gì liên quan đến anh. Ra chơi giữa hai tiết, mọi người đều bàn tán kết cục của Cố Hải, còn Bạch Lạc Nhân nằm bò trên bàn, mở mắt trừng trừng.

Lúc tan học, Bạch Lạc Nhân đã thu dọn xong sách vở từ trước, đi lối cửa sau, chạy thẳng đến phòng bảo vệ.

Bạch Lạc Nhân đã nghĩ tới kịch bản tồi tệ nhất. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ hạ mình đi tìm Khương Viên. Dù cậu vẫn không ưa Cố Hải nhưng lần này Cố Hải gánh tội thay cậu. Giả sử như Cố Hải không ra tay thì kẻ bị trách phạt bây giờ chính là Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân vừa suy nghĩ vừa bước xuống cầu thang. Trong đầu cậu luôn lặp lại cảnh Cố Hải dạy cho Vũ Phóng một bài học. Đến nỗi mà đằng trước có người cũng không biết.

– Sao cậu đã ra đây rồi?

Bạch Lạc Nhân ngây người. Cố Hải đang đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang.

Hai người đều bất động, giữ khoảng cách một mét nhìn đối phương. Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân dùng ánh mắt bình thường nhìn Cố Hải chăm chú.

– Cậu… về lấy đồ à? – Bạch Lạc Nhân hỏi.

Cố Hải bước lên hai bậc, vẻ mặt nhìn rất thoải mái:
– Sao cậu hiểu tôi thế?
– Còn quay lại không?
– Quay lại làm gì?

Mặt Bạch Lạc Nhân lập tức biến sắc. Cậu níu cánh tay Cố Hải, giọng nói không giấu nổi lo lắng:
– Khổ thân cậu. Tôi sẽ nhờ người đưa cậu ra thật nhanh.

Cố Hải im lặng một lát rồi bật cười:
– Cậu nói gì thế hả? Tôi về nhà ăn cơm, ngủ nghỉ. Mai lại tới. Cậu đi đâu mà đưa tôi ra?

Bạch Lạc Nhân cảm thấy tâm trạng của mình giống như đoàn tàu đang chạy, nghe Cố Hải nói câu này, tất cả căng thẳng, lo âu đều lập tức phanh gấp.
– Làm gì có chuyện không sao cả?

Cố Hải cười khẽ:
– Cậu mong tôi gặp rắc rối hả?

Bạch Lạc Nhân không nói gì.

Cố Hải vỗ vai cậu:
– Tôi về lớp thu dọn đồ đạc đây.
– Đợi đã.

Cố Hải cảm thấy bàn tay Bạch Lạc Nhân níu cánh tay mình xiết chặt lại.

– Sao? Vẫn chưa tin tôi à? Tôi bảo không làm sao là không làm sao.
– Không phải.

Bạch Lạc Nhân lột chiếc áo đồng phục dính đầy máu trên người Cố Hải xuống, rồi cởi áo mình đưa cho Cố Hải.

– Cậu mặc cái này mà về lớp.

Nói xong đi thẳng, không ngoảnh lại.

Cố Hải mặc chiếc áo thủng lỗ chỗ ấy vào, đứng trên cầu thang ngẫm nghĩ hồi lâu. Mặc dù bình thường cậu toàn trưng ra cái bản mặt khó ưa, nhưng thật sự rất tốt bụng.

Bạch Lạc Nhân để vai trần đi về nhà. Gió buổi chiều tối đã rất lạnh rồi. Cậu không chịu nổi mà xoa xoa hai cánh tay.  Lúc ngang qua một con phố, bác lao công vốn đã quen với thằng nhóc cuốc bộ đi học này, thấy Bạch Lạc Nhân lạnh rụt cả cổ, xót xa nói:
– Khoác áo bác mà về.
– Không sao đâu bác ạ. Cháu chạy ù một cái là hết lạnh.
– Haiz. Ừ, qua đường nhớ để ý nhìn xe cộ.

Khi tới chỗ ngã tư, Bạch Lạc Nhân đáng lẽ phải rẽ hướng tây, nhưng chân cậu lại bước về phía đường dành cho người đi bộ dẫn từ nam sang bắc. Đang giờ cao điểm, chỗ nào cũng toàn người là người. Bạch Lạc Nhân đi giữa dòng người ồn ào, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh thật trống vắng.

“Bạch Lạc Nhân lớp bọn mày là thằng con hoang. Mẹ nó đẻ nó ra những không thèm nuôi.”


Tuy Vũ Phóng đã bị đánh đủ thê thảm rồi, nhưng riêng câu này Bạch Lạc Nhân thù hắn cả đời.

Cố Hải gọi taxi về. Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ đầu một con phố, anh nhìn thấy bóng dáng Bạch Lạc Nhân. Vốn bóng dáng này rất dễ nhận ra, nhất là hôm nay Bạch Lạc Nhân không mặc áo đồng phục, thân hình cao lớn, bước chân thoăn thoắt, đứng trong đám đông vô cùng nổi bật.

– Bác tài, phiền bác dừng xe ở đầu phố phía trước.
– Được!

Cố Hải xuống xe, một mạch bám theo Bạch Lạc Nhân. Anh muốn biết Bạch Lạc Nhân muộn thế này rồi mà còn không về nhà, rút cục định làm gì.

Trời đã tối hẳn. Xuyên qua hết con phố này tới con phố khác, Bạch Lạc Nhân dừng chân tại một quán ăn.

– Chủ quán, cho 5 vại bia, 20 xiên thịt, 5 xiên gân bò, 5 xiên sụn gà, 3 xiên cá nướng…

Bạch Lạc Nhân gọi những món mình muốn ăn như đang liệt kê thực đơn, sau đó tìm chỗ trống ngồi xuống. Bia nhanh chóng được mang lên. Bạch Lạc Nhân tu ừng ực một hơi rồi bắt đầu từ từ bóc lạc.

– Một mình mà gọi bao nhiêu đồ ăn thế có ăn hết nổi không?  

Nghe giọng nói quen thuộc, Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu, thấy Cố Hải đứng trước mắt mình. Anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ ung dung ấy. Dù Bạch Lạc Nhân nửa tin nửa ngờ việc Cố Hải không bị kỷ luật, nhưng cậu vẫn không tìm ra chút lo lắng nào trên mặt Cố Hải.

– Chủ quán, cho thêm bát đũa. – Bạch Lạc Nhân hô với vào trong.

Cố Hải cười vô cùng sung sướng:
– Thằng nông dân như tôi cuối cùng cũng được đổi đời rồi.

Bạch Lạc Nhân uống hai ngụm bia lớn. Sự lạnh lùng xa cách lúc bình thường trong giọng nói đã biến mất.
– Cậu còn lảm nhảm nữa thì sang bàn khác mà ngồi.


Cố Hải im lặng, cầm một xiên thịt lên ăn. Mùi vị khá ngon. Trước kia anh luôn nghĩ rằng đồ vỉa hè không sạch sẽ. Bây giờ ngồi đây, nhìn khung cảnh ồn ào, nhộm nhoạm xung quanh, đột nhiên anh thấy rất muốn ăn.   

2 nhận xét: