Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016

Chương 38: Cháu không thống trị nổi nó à?

Chương 38: Cháu không thống trị nổi nó à?

Trước khi ăn cơm, Bạch Hán Kỳ luôn luôn nhìn sắc mặt Bạch Lạc Nhân, lòng rất hối hận. Sao mình lại đồng ý nhỉ? Sao đến cả một câu làm tổn thương người khác cũng không nói ra được? Giờ thì tốt rồi, vì một phút thoải mái mà chọc giận con trai cưng.

– Hay là bố để ông bà về phòng ăn, còn ba người chúng ta ăn ở ngoài?

Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân càng khó coi:
– Sao lại bắt ông bà ăn riêng? Ông có biết gỡ xương cá không? Kể cả đuổi thì cũng không thể đuổi người nhà mình được. Cho cậu ta ôm bát đũa ra sân mà ngồi ăn. Ai bảo cứ nằng nặc đòi ở đây.   
– Người ta là khách. Con làm thế sao được?

Bạch Lạc Nhân quay đi lấy bát, không quan tâm tới Bạch Hán Kỳ nữa.

Bạch Hán Kỳ thở dài, sang phòng ông bà Bạch, dặn bà Bạch không được nói chuyện, dặn ông Bạch ăn chậm một chút, cẩn thận không lại phun hết ra.

Nhà bốn người, thêm Cố Hải nữa là tổng cộng năm người ngồi chen chúc vào một chiếc bàn vuông.

Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, ngoài cá hấp ra thì Bạch Hán Kỳ còn xào hai món, tuy không đẹp mắt nhưng mùi vị cũng tàm tạm.

Đây là bữa cơm im lặng nhất của gia đình này.

Bà Bạch vốn thích buôn chuyện nhất nhưng vì con trai ban lệnh cấm mà không dám nói nửa lời. Đôi mắt nhỏ của bà không ngừng chuyển động, hết nhìn cái này lại nhìn cái kia, dáng vẻ dè dặt. Nhưng có thể nhận ra bà rất quý cậu bạn của cháu mình. Dù không được nói nhưng thức ăn vẫn phải được gắp chứ. Bà Bạch cứ rảnh tay là lại gắp ít thức ăn vào đĩa của Cố Hải, sau đó cười toe toét với anh.

Cố Hải cũng thích bà Bạch. Lúc anh mới sáu tuổi, bà nội đã mất rồi. Ấn tượng duy nhất của anh với bà là mái tóc chải tới độ bóng láng của bà. Cố Hải đoán nếu bà còn sống thì cũng sẽ hiền từ như bà Bạch vậy.  

Để thể hiện sự kính trọng, Cố Hải gắp cho bà Bạch một khúc cá.
– Bà ơi, bà ăn đi. Cháu tự gắp được.

Bà Bạch gật gù. Bà muốn cảm ơn nhưng không nói lên lời, chỉ có thể khó chịu ậm ừ.

Vẻ mặt Cố Hải thay đổi. Thừa lúc Bạch Hán Kỳ nói chuyện với bà Bạch, anh hỏi nhỏ Bạch Lạc Nhân:
– Bà cậu… bị câm à?

Bạch Lạc Nhân suýt nữa úp cả bát cơm lên đầu Cố Hải.
– Bà cậu mới câm ấy!
– Bà tôi mất lâu rồi.

Bạch Lạc Nhân đang gỡ xương cá trong bát, thấy ông nhìn mình đầy chờ mong nên đành bơ Cố Hải, gắp khúc cá đã lọc sạch xương cho ông. Vốn ông Bạch cũng có thể tự gỡ nhưng không hết, mười thì sót tám chín. Lưỡi của ông Bạch không linh hoạt, lúc nuốt rất tốn sức, chỉ cần bị nghẹn là nhất định sẽ ho ra hết những thứ trong miệng. Lo rằng mình sẽ khiến khách khó chịu, ông Bạch ăn rất cẩn thận.

Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân ăn chẳng bao nhiêu mà luôn chăm hai ông bà, trong lòng hơi cảm động. Anh gắp một khúc cá vào bát mình, học theo Bạch Lạc Nhân gỡ hết xương ra, sau đó gắp sang bát Bạch Lạc Nhân. Đây là lần đầu tiên Cố Hải làm chuyện như thế này. Anh đã từng nói với mọi người rằng nếu có một cô gái khiến anh tự nguyện gỡ xương cá cho thì cô ấy chắc chắn là người vợ độc nhất vô nhị của anh. Đáng tiếc, lần đầu tiên lại dành cho một chàng trai.  

Bạch Lạc Nhân vừa gắp cá cho ông thì phát hiện ra trong bát có thêm khúc cá.

Cố Hải không nói, Bạch Lạc Nhân cũng biết ai gắp cho mình.

Bắt đầu từ khi ăn cơm tới giờ, Bạch Lạc Nhân vẫn chịu nhịn. Mãi đến tận giây phút này, tâm trạng cậu mới khá hơn một chút.

Mắt Cố Hải luôn liếc Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân ăn hai miếng, nhíu mày nhìn Cố Hải.
– Vẫn còn bao nhiêu xương. Gỡ hay không cũng bằng nhau.

Đệt… Cố Hải thầm chửi. Cậu đúng là con nhà lính, tính nhà quan! Cố Hải tôi kiếp trước nợ cậu à? Sao tôi cứ phải làm những chuyện tốn công vô ích cho cậu thế?

Trong lòng Bạch Lạc Nhân tự dưng thấy vui, tất nhiên cậu biết Cố Hải đang nghĩ gì.

Gần đến cuối bữa, mọi thứ đều rất suôn sẻ, cho tới khi ông Bạch ho một tiếng.

Mặt Bạch Hán Kỳ biến sắc, định đỡ ông Bạch dậy. Đáng tiếc muộn rồi. Ông Bạch chỉ cần ho là chứng tỏ ông đã bị sặc. Cơm, cá trong miệng ông bắn ra ngoài, văng tứ tung bên cạnh bát, làm hỏng hết cả bàn đồ ăn ngon lành.

Mặt Bạch Hán Kỳ căng thẳng, giọng oán trách nhưng vẫn chứa sự quan tâm.
– Con bảo bố ăn chậm thôi cơ mà?

Giờ Cố Hải đã hiểu tại sao Bạch Lạc Nhân sống chết không chịu để mình ở lại ăn cơm.

Trước khi xảy ra chuyện, Bạch Lạc Nhân hơi lo ngại, sau khi xảy ra thì lại thấy bình tĩnh. Cậu ung dung đứng dậy, cầm giấy vệ sinh cẩn thận lau miệng cho ông. Trong lúc ấy, cậu không nhìn Cố Hải lần nào. Cậu không muốn thấy ánh mắt kỳ quái mà người ngoài dành cho người thân của mình. Kể cả Cố Hải không nuốt nổi cơm nữa, Bạch Lạc Nhân cũng sẽ không giải thích nửa lời.

Bạch Lạc Nhân lau sạch cổ áo và vạt áo trước của ông, vừa định xới cho ông bát cơm khác thì đã thấy một bàn tay vươn tới.

– Cho ông uống ngụm nước cái đã.

Tay Cố Hải cầm cốc nước.

Bạch Lạc Nhân không nói gì, nhận lấy rồi đưa cho ông.

Khoảng thời gian về sau, Cố Hải tự gợi ra chủ đề, bắt đầu trò chuyện với Bạch Hán Kỳ và hai ông bà. Bà Bạch nghe sướng cả tai, hai gò má đỏ bừng, càng ngày càng hào hứng. Bà rất muốn góp lời! Dù chỉ là một từ “được” thôi cũng khiến bà đỡ phải nhịn đến mức này!

– Cháu bà giỏi lắm. Trong lớp không ai dám dây vào cậu ấy đâu.

Cố Hải giơ ngón tay cái về phía bà Bạch như đang đùa trẻ con.

Mắt bà Bạch tròn xoe, ngạc nhiên nhìn Cố Hải.
– Đến cả cháu mà cũng không thống trị được nó à?
– Ặc…

Bà Bạch phát hiện ra mình lỡ mồm, lập tức hốt hoảng, lấy hai tay bịt miệng, liếc mắt nhìn Bạch Hán Kỳ.

Cố Hải bị dáng vẻ dễ thương này của bà Bạch chọc cười.
– Vâng, cháu cũng không thống trị được cậu ấy. 

4 nhận xét:

  1. Thấy truyện của chị Sài là phải nhào vào ngay :))

    Chủ nhà cố gắng lên nhé, chúc quán cháo thu hút đc nhiều thật nhiều khách :x

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn bạn nhiều. Mình sẽ cố gắng hết sức.

      Xóa
  2. chap này đọc, đang nhai nhai hột dẻ ngon vẫn phải dành thì giờ mà phun hết ra cười, quá xá hài quá xá...
    nói gì thì nói, keep up nhe quán cháo~

    Trả lờiXóa
  3. chap này vui quá :]] hạnh phúc thật, chủ nah2 cố gắng nhé :3 chúc quán cháo ngày càng thành công

    Trả lờiXóa