Lịch update: Thứ 4, thứ 6, Chủ nhật
Sub sẽ có trong thời gian sớm nhất.
Tập 1: https://youtu.be/1t2mIGkqg9c
Tập 2: https://youtu.be/k-EgkUpDIrQ
Tập 3: https://youtu.be/PqQ5zKOnCvs
Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016
Thứ Năm, 28 tháng 1, 2016
[20160128] Fanacc
Pic by 北冥
北冥: Không cầm được quà nữa nhưng vẫn gật đầu nói cảm ơn, tay thì cố gắng xòe to hết sức để tiếp tục nhận quà các fan tặng. Có người bảo đợi anh đến muộn thế này, về nhà thể nào cũng bị mắng. Anh lại xin lỗi, nói rằng anh không biết chuyến bay bị delay một cách vô cùng chân thành. Cảm ơn anh, Hứa Ngụy Châu, vì đã cho em thấy một "anh" tuyệt vời đến thế: dáng người cao ráo, làn da trắng bóc, lúc nói chuyện cực kỳ chân thành.
JJJJ_yx: Hôm nay hình như Châu Châu mặc áo MLGB của bên HS tặng. Nhưng tôi nhớ màu đen là tặng Cảnh Du cơ mà. :doge:
海因深度上瘾: Không tra được chuyến bay của Cá Voi là vì anh ấy đi tàu cao tốc. :-h
_____
Mấy bữa nay lạnh quá nên lười ngồi dịch truyện. OTL
Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2016
Profile diễn viên
________________
Tên tiếng Trung: Hoàng Cảnh Du
Tên tiếng Anh: Johnny
Biệt danh: Cá Voi (Jing Yu), Du Du
Quốc tịch: Trung Quốc
Ngày sinh: 30/11/1992
Chòm sao: Nhân Mã
Nơi sinh: Đan Đông, Liêu Ninh
Chiều cao: 1m87
Nghề nghiệp: Người mẫu
Các tác phẩm tiêu biểu: Web drama Thượng Ẩn (vai Cố Hải)
Tên fandom: Cá Viên (Ngư Hoàn - Yu Wan)
Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2016
Chương 42: Bất đắc dĩ phải cho ở lại
Chương
42: Bất đắc dĩ phải cho ở lại
Lúc
Cố Hải đi từ nhà vệ sinh ra bắt gặp Bạch Lạc Nhân đứng hút thuốc ở đầu hành
lang, còn Vưu Kỳ không biết đang nói gì với cậu, hai người nhìn nhau cười.
Khung cảnh rất đẹp.
Ánh
mắt Cố Hải càng trở nên u ám.
Vưu
Kỳ thấy Cố Hải đứng cách đó không xa bèn vẫy tay đầy phong độ với anh.
–
Người lúc nãy là em trai cậu hả?
–
Em trai cậu ấy!
Mặt
Cố Hải đen như đít nồi. Dù anh vừa cãi nhau với Kim Lộ Lộ thì cũng không chấp
nhận được người khác nói vậy về bạn gái mình!
Vưu
Kỳ ném cho Cố Hải một điếu thuốc.
–
Thế ai đấy?
Giọng
Cố Hải lạnh lùng:
–
Bạn gái tôi.
Ánh
mắt vẫn luôn lơ đãng của Bạch Lạc Nhân rút cục cũng dừng lại.
Chương 41: Không cẩn thận làm hỏng chuyện
Chương
41: Không cẩn thận làm hỏng chuyện
–
Sao em lại đến đây?
–
Anh nói xem tại sao em đến? Hai ngày rồi, em không gọi được cho anh! Nếu mà
còn không liên lạc được với anh nữa thì em tưởng anh bị người ta bắt cóc rồi
cơ!
–
Anh ổn cả đây thôi? Điện thoại anh bị rơi xuống sông, lại chẳng dư tiền mua
cái mới nên không làm cách nào gọi cho em được…
Cố
Hải kiên nhẫn giải thích. Kim Lộ Lộ ngạc nhiên nhìn Cố Hải từ đầu đến chân, thấy
chiếc áo thun dài tay chả ra màu nào với màu nào trên người cùng đôi giày thể
thao 30 tệ dưới chân anh, cô không bình tĩnh nổi.
–
Sao bố anh lại có thể như thế? Kể cả đuổi anh ra khỏi nhà thì cũng chẳng đến mức
phải để anh sống khổ sở… Ưm…
Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016
Chương 40: Bà xã đuổi tới tận đây rồi!
Chương
40: Bà xã đuổi tới tận đây rồi!
Giờ
ra chơi buổi chiều, Đan Hiểu Tuyền õng à õng ẹo đi đến bên cạnh Cố Hải.
–
Cậu giảng bài cho tớ được không?
Bạch
Lạc Nhân nghe thấy thế bèn lập tức đứng dậy nhường chỗ cho Đan Hiểu Tuyền.
Cố
Hải hờ hững lườm Bạch Lạc Nhân, trong ánh mắt chứa vô số những mũi kim.
Đan
Hiểu Tuyền cầm tờ đề, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Cố Hải, miệng hơi phụng phịu,
rõ ràng đang ra vẻ làm nũng. Điểm chí mạng nhất ấy là cô nàng mặc áo khoét cổ
bên trong đồng phục, lại còn cứ ngả về đằng trước. Hai cục thịt trắng muốt trước
ngực Đan Hiểu Tuyền đập hết vào mắt Cố Hải.
Thứ Ba, 19 tháng 1, 2016
Chương 39: Đáng tiếc lại là một thằng ngốc!
Chương
39: Đáng tiếc lại là một thằng ngốc!
–
Con trai, tiễn bạn về đi.
Bạch
Lạc Nhân theo Cố Hải ra cổng. Cố Hải dắt xe, chào tạm biệt Bạch Lạc Nhân.
–
Thôi, cậu vào nhà đi.
Bạch
Lạc Nhân vẫn đứng yên.
–
Nhà cậu cách đây bao xa?
Cố
Hải chột dạ.
–
Sao? Muốn tới nhà tôi chơi à?
–
Không, muốn đưa cậu về thôi.
Thứ Hai, 18 tháng 1, 2016
Chương 38: Cháu không thống trị nổi nó à?
Chương
38: Cháu không thống trị nổi nó à?
Trước
khi ăn cơm, Bạch Hán Kỳ luôn luôn nhìn sắc mặt Bạch Lạc Nhân, lòng rất hối hận.
Sao mình lại đồng ý nhỉ? Sao đến cả một câu làm tổn thương người khác cũng
không nói ra được? Giờ thì tốt rồi, vì một phút thoải mái mà chọc giận con trai
cưng.
–
Hay là bố để ông bà về phòng ăn, còn ba người chúng ta ăn ở ngoài?
Vẻ
mặt Bạch Lạc Nhân càng khó coi:
–
Sao lại bắt ông bà ăn riêng? Ông có biết gỡ xương cá không? Kể cả đuổi thì cũng
không thể đuổi người nhà mình được. Cho cậu ta ôm bát đũa ra sân mà ngồi ăn. Ai
bảo cứ nằng nặc đòi ở đây.
–
Người ta là khách. Con làm thế sao được?
Bạch
Lạc Nhân quay đi lấy bát, không quan tâm tới Bạch Hán Kỳ nữa.
Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016
Chương 37: Bố con không đồng lòng
Chương
37: Bố con không đồng lòng
–
Câu được nhiều cá thế này mà tối nay không mời tôi đến nhà cậu ăn cơm à? – Cố Hải chẳng mời đã hỏi.
Bạch
Lạc Nhân nghĩ tới cái miệng tía lia của bà nội, lập tức từ chối:
–
Đợi nấu xong tôi mang sang cho cậu hai con. Cậu ngồi nhà chờ đi.
Cố
Hải nghĩ tới xóm trọ già trẻ gái trai đủ cả của mình, thấy chột dạ. Thế sao được
chứ? Đấy không phải nhà anh! Nếu để Bạch Lạc Nhân đến, không lộ bí mật
mới lạ!
–
Sang nhà cậu ăn cơm thì làm sao? – Giữa đôi lông mày của Cố Hải toát ra khí thế
hùng hổ hăm dọa – Đáng lẽ ra cậu nên chủ động mời tôi chứ không cần tôi phải nhắc
mới đúng. Sao cậu chẳng biết trước biết sau gì thế?
–
Tôi không biết trước sau như vậy đấy. – Bạch Lạc Nhân giật lấy cái xô trong
tay Cố Hải – Cậu muốn ăn thì về nhà ngoan ngoãn chờ, không muốn thì nghỉ đi.
Thứ Sáu, 15 tháng 1, 2016
Chương 36: Chỉ vì một con cá!
Chương
36: Chỉ vì một con cá!
Lúc
Cố Hải đặt điện thoại xuống thì người vốn trong tầm mắt anh đã biến mất. Anh đứng
dậy đi tìm, phát hiện bờ đối diện có người, lập tức hô:
–
Sao cậu lại chạy sang bên đấy?
Bạch
Lạc Nhân vờ như không nghe thấy.
–
Tôi tắt điện thoại rồi.
Bạch
Lạc Nhân chẳng buồn liếc Cố Hải.
–
Câu cá một mình có gì vui?
–
…
Thứ Năm, 14 tháng 1, 2016
Chương 35: Bà béo, bà gầy
Chương
35: Bà béo, bà gầy
Sáng
sớm, trời còn hơi âm u. Cố Hải đạp xe thấy lạnh hết cả hai cánh tay. Khi anh đến
cổng nhà Bạch Lạc Nhân, cậu đã chuẩn bị xong mọi thứ từ lâu, đang đứng chờ.
Đây
là lần đầu tiên Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân mặc quần áo bình thường. Trước kia Bạch
Lạc Nhân luôn mặc đồng phục, còn là đồng phục mùa hè. Có nhiều người đã mặc
áo len rồi mà Bạch Lạc Nhân vẫn áo cộc tay, thế nên các bạn cùng lớp đều nghĩ Bạch
Lạc Nhân “máu nóng”. Hôm nay khó lắm mới thấy Bạch Lạc Nhân mặc áo dài tay, Cố
Hải muốn trêu cậu một phen.
–
Cậu cũng biết nóng biết lạnh giống loài người bọn tôi cơ.
Bạch
Lạc Nhân mỉm cười, sau đó nhấc cần câu lên, chọc mạnh vào người, vào chân Cố Hải.
Cố
Hải cảm thấy bắp chân mình dấy lên một ngọn lửa, anh hít thật sâu. Bạch Lạc
Nhân đã dắt xe anh vào sân rồi. Họ tính đi bộ.
Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016
Chương 34: Thực ra cậu nghe nhầm rồi
Chương
34: Thực ra cậu nghe nhầm rồi
Qua
một lúc lâu, đoán rằng Kim Lộ Lộ đã bình tĩnh, Cố Hải mới lại mở máy. Lần này,
cô không lập tức gọi tới nữa. Đợi mãi chẳng thấy gì, Cố Hải không nhịn được, gọi
cho cô.
–
Alô…
Giọng
mũi đặc sệt vọng vào tai Cố Hải, tim anh run lên. Kim Lộ Lộ là một cô gái rất mạnh
mẽ. Cô hiếm khi khóc, ít nhất là trong trí nhớ của Cố Hải, Kim Lộ Lộ chưa từng
rơi một giọt nước mắt.
–
Thôi, đừng khóc nữa em.
Kim
Lộ Lộ khóc nấc lên, nói đứt quãng:
–
Em biết mình không nên nghĩ linh tinh… Nhưng anh khác quá… Hồi trước mình mỗi đứa
học một nơi… Nhưng em cảm thấy anh luôn ở bên cạnh… Giờ em thấy… anh cách em rất
xa, rất xa…
Thứ Ba, 12 tháng 1, 2016
[20160112] Fanacc
Ngụy Châu honey: Lúc nãy tôi xem live của anh Bác, thấy nhắc đến Cảnh Du mới ghê. Fan muốn anh ấy cong, anh ấy bảo: "Tôi cong với ai? Với Cảnh Du á? Hồi trước lúc hai thằng đi chơi, có rất nhiều người bảo chúng tôi gay, come out thôi. Quen nhau bốn năm rồi mà chẳng lẽ hai thằng đàn ông không thân nhau được à?", "Ai mà biết được cậu ta lại đi đóng cái phim gì ấy. Mấy người tưởng cứ đóng là cong được à? *mếu*"
_____
Mình không biết anh này. Hình như tên Bác Phương, cũng là model.
Chương 33: Cảm xúc bắt đầu thay đổi
Chương
33: Cảm xúc bắt đầu thay đổi
Về
tới phòng trọ, Cố Hải gấp gọn chiếc áo kia, cất vào tủ.
Cái
điện thoại cục gạch vẫn đang đổ chuông, phát ra tiếng chói tai.
–
Đại Hải ơi Đại Hải!
Nghe
giọng đã biết ngay là thằng rảnh rỗi Lý Thước.
–
Đại Hải ơi, dạo này mày bận cái gì thế? Sao không liên lạc với các anh em?
Chương 32: Mùi thơm nức mũi
Chương
32: Mùi thơm nức mũi
Buổi
trưa về đến nhà, nước trong chậu đã nhuốm màu vàng. Bạch Lạc Nhân vớt chiếc áo
của Cố Hải lên xem, ở giữa có một vết ố rất to, rất rõ. Xem ra để giặt cho sạch
thì hơi bị khó.
Bạch
Lạc Nhân hiếm khi giặt quần áo. Đồ của cậu đều do Bạch Hán Kỳ giặt. Thỉnh thoảng lúc Bạch Hán Kỳ không ở nhà cậu cũng sẽ tự giặt vài thứ hoặc giặt hộ ông bà, hầu
hết đều không sạch.
Bạch
Lạc Nhân đem một cái ghế con ra. Ghế hơi thấp. Đối với người cao hơn mét tám
như cậu thì thật sự nó hơi gò bó, nhưng vẫn ngồi tạm được, dù sao cũng chỉ mất
một lúc.
Kết
quả, Bạch Lạc Nhân đã tính sai rồi.
Thứ Hai, 11 tháng 1, 2016
Chương 31: Thời tiết hôm nay thật đẹp
Chương
31: Thời tiết hôm nay thật đẹp
“Bây
giờ là 6 giờ Bắc Kinh.”
Vừa
sáng ra, Cố Hải đã bị tiếng chuông báo của chiếc điện thoại cục gạch đánh thức.
Bình thường anh toàn dậy vào đúng 5 giờ nhưng hôm qua vạ vật quá muộn, nửa đêm anh
còn chạy khắp nơi tìm chỗ ở, rạng sáng nằm nghe dế kêu mãi, mặt trời mọc mới nhắm
mắt.
Nhưng
tinh thần Cố Hải vẫn phơi phới. Anh bước xuống khỏi cái giường đơn làm bằng gỗ kêu cọt kẹt,
xỏ chân vào đôi giày thể thao 30 tệ, đánh răng rửa mặt nhanh gọn lẹ rồi cưỡi
con xe đạp cà tàng đi học.
Cả
chặng đường anh thấy thoải mái vô cùng.
Chủ Nhật, 10 tháng 1, 2016
[20160110] Fanacc
Pics by 任性的小公举
任性的小公举: Anh Cá Voi chụp chúng tôi, Châu Châu chụp anh Cá Voi. Chụp xong không biết nhìn thấy cái gì, cười vui lắm.
[20160109] Thượng Ẩn - Phỏng vấn của tieba BL
[20160109]
Phỏng vấn của tieba BL
I. Phỏng vấn
1. Hoàng Cảnh
Du
Q: Sau này
anh có định phát triển theo sự nghiệp diễn viên không hay vẫn đặt nghề model
lên hàng đầu?
A: Chờ xem
cơ hội phát triển trong tương lai như thế nào đã.
Q: Xin hỏi
Cá Voi, anh thấy Châu Châu và Bạch Lạc Nhân có nét gì giống và khác nhau?
A: Giống: đẹp
trai, thông minh, dễ thương. Khác: quá nhiều không muốn nói.
Q: Trước khi
quay cảnh hôn chuẩn bị những gì?
A: Không chuẩn
bị gì cả. Quẩy luôn.
Q: Video fan
làm với tranh fan vẽ anh có xem không?
A: Hầu hết đều
xem.
Q: Trước khi
đi ngủ nói chuyện gì với đối phương? Tập thoại? Hay chỉ nói chuyện thôi?
A: Bàn nhau xem nên
diễn như thế nào, với nói một số việc lặt vặt trong cuộc sống.
Q: Hãy dùng
một câu để miêu tả việc khó nhất trong lúc quay phim.
A: Buồn ngủ
Q: Những điểm
gì ở đối phương mà mình muốn nhưng không có?
A: Ăn thế
nào cũng không béo.
Thứ Bảy, 9 tháng 1, 2016
Chương 30: Hai cha con nhà họ Cố cãi nhau to
Chương
30: Hai cha con nhà họ Cố cãi nhau to
Lúc
Cố Hải về tới chỗ trọ đã là hơn mười giờ tối. Trong nhà sáng đèn, khóa không biết
đã bị ai mở. Cố Hải đẩy cửa bước vào, nhìn thấy một người không được mong đợi
đang ngồi trên sofa.
Cố
Uy Đình mặt lạnh như tiền, trên người toát ra vẻ uy nghiêm. Ánh mắt ông lặng lẽ
thay đổi theo từng động tác của Cố Hải, môi mím chặt, như đang đợi Cố Hải cất lời
trước.
Cố
Hải làm như thể không nhìn thấy Cố Uy Đình, ung dung đặt balô xuống, sau đó đi
thay giày. Đến khi anh vào phòng ngủ chuẩn bị thay đồ thì phát hiện ra tủ quần
áo trống rỗng.
–
Quần áo con đâu?
[20160109] Fanacc
Pic by Jay_jyx
Jay_jyx: Vừa nãy thấy có người bảo tấm cuối nhìn Châu rất cô đơn. Sự thật là cậu ấy đưa tất cả hành lý cho Cá Voi giữ, rồi chạy ra tạo dáng. Sau khi cậu ấy đi đến đó, toàn bộ lũ con gái đều ào tới chụp. Cá Voi mới chính là kẻ cô đơn. :doge:
Những thứ liên quan tới Thượng Ẩn
[20160109] Fanacc
[20160109] Phỏng vấn của tieba BL
[20160110] Fanacc
[20160112] Fanacc
[20160124] Profile diễn viên
[20160128] Fanacc
[20160109] Phỏng vấn của tieba BL
[20160110] Fanacc
[20160112] Fanacc
[20160124] Profile diễn viên
[20160128] Fanacc
Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016
Chương 29: Vui vẻ cạn chén nơi đầu phố
Chương
29: Vui vẻ cạn chén nơi đầu phố
–
Đừng uống rượu như thế, hại dạ dày.
Cố
Hải giành lấy cốc rượu, lại bị Bạch Lạc Nhân cướp về. Cậu uống một hơi cạn sạch,
uống xong còn nấc lên rồi tiếp tục ăn xiên thịt trong tay.
Cố
Hải giật xiên thịt Bạch Lạc Nhân chưa ăn hết, đưa lên miệng cắn.
Bạch
Lạc Nhân xị mặt:
–
Còn bao nhiêu đây mà cậu cướp của tôi làm gì?
–
Tôi thích thế.
Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016
Chương 28: Thái độ bắt đầu thay đổi
Chương
28: Thái độ bắt đầu thay đổi
Hai
tiết học trôi qua, vẫn không thấy tăm hơi Cố Hải đâu, cũng không nghe thấy bất
cứ tin tức gì liên quan đến anh. Ra chơi giữa hai tiết, mọi người đều bàn tán kết
cục của Cố Hải, còn Bạch Lạc Nhân nằm bò trên bàn, mở mắt trừng trừng.
Lúc
tan học, Bạch Lạc Nhân đã thu dọn xong sách vở từ trước, đi lối cửa sau, chạy
thẳng đến phòng bảo vệ.
Bạch
Lạc Nhân đã nghĩ tới kịch bản tồi tệ nhất. Nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, cậu
sẽ hạ mình đi tìm Khương Viên. Dù cậu vẫn không ưa Cố Hải nhưng lần này Cố Hải
gánh tội thay cậu. Giả sử như Cố Hải không ra tay thì kẻ bị trách phạt bây giờ
chính là Bạch Lạc Nhân.
Chương 27: Kết cục của thiếu gia nhà giàu
Chương
27: Kết cục của thiếu gia nhà giàu
Kết
quả kỳ thi tháng đầu tiên được phát cho mỗi người.
Cố
Hải nhìn điểm các môn của mình, cao hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng. Cứ
nghĩ đến chuyện thời gian này mình chẳng mấy chú ý tới việc học hành mà vẫn đạt
thành tích như vậy, anh bỗng nhiên thấy nở mày nở mặt.
–
Cậu được bao nhiêu điểm?
Cố
Hải muốn biết kẻ suốt ngày vùi đầu ngủ này thi thố ra sao.
–
Cậu hỏi tổng điểm hả?
Cố
Hải gật đầu:
–
Tôi 521, cậu thì sao?
–
Tôi chưa tính.
–
Đưa đây tôi tính cho.
Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016
Chương 26: Cậu chính là thuốc
Chương
26: Cậu chính là thuốc
–
Em ấy chỉ uống hai viên thuốc ngủ thôi à?
Cố
Hải đưa mắt nhìn Vưu Kỳ, Vưu Kỳ ngẫm nghĩ, mặt đột nhiên biến sắc:
–
Em thấy trên bàn cậu ấy hình như có một vỉ thuốc. Cụ thể là thuốc gì em không để
ý lắm, nhưng hồi sáng đến lớp cậu ấy bị cảm. Em nghĩ chắc là thuốc cảm cúm.
Bác
sĩ suy tư một lát, ánh mắt tập trung vào khuôn mặt Vưu Kỳ.
–
Thế này nhé, em về lấy vỉ thuốc ấy cho cô xem.
Sau
khi Vưu Kỳ đi, Cố Hải bước tới bên giường bệnh rồi ngồi xuống, lặng lẽ ngắm Bạch
Lạc Nhân. Cậu chưa từng có giây phút nào nhìn hiền lành đến vậy, mọi đường nét
trên mặt đều giãn ra, như thể dù mắng chửi cậu bao nhiêu thì cũng không ảnh hưởng
tới giấc mộng đẹp đẽ của cậu.
–
Em yên tâm. Em ấy không sao cả, các chỉ số đều cho thấy không gặp vấn đề gì. Cô
đoán do em ấy uống hai loại thuốc cùng lúc nên mới bị ngộ độc thuốc an thần nhẹ,
đợi tỉnh lại là không sao. Về sau phải nhớ rõ, mỗi lần uống thuốc ngủ đừng dùng
liều lượng cao, một viên đủ rồi.
Cố
Hải vẫn giữ im lặng, vẻ mặt nghiêm trọng.
Vưu
Kỳ bước vào, đưa vỉ thuốc cho bác sĩ.
–
Cô xem, chính là thuốc cảm cúm này.
Bác
sĩ gật đầu, đi tới sờ trán Bạch Lạc Nhân, dịu dàng nói:
–
Xem ra phải truyền nước rồi. Em ấy hơi sốt cộng với việc dùng thuốc quá liều mới
khiến cơ thể mệt mỏi, ngủ li bì.
Bác
sĩ sang một phòng khác, Vưu Kỳ đến gần Cố Hải, bảo anh:
–
Để tôi trông cậu ấy, cậu về lớp đi. Một người là đủ.
–
Cậu về đi.
Ba
từ này anh nói rất nhẹ nhàng, nhưng người nghe lại thấy áp lực vô cùng lớn.
Cố
Hải đắp chăn cho Bạch Lạc Nhân.
Vưu
Kỳ nhìn thấy tất cả những hành động của Cố Hải, tâm trạng hơi phức tạp. Trong mắt
người khác, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân như nước với lửa. Trong mắt Vưu Kỳ, Cố Hải
thích Bạch Lạc Nhân, thậm chí có thể nói là rất thích. Cậu ta không bao giờ chủ
động chào hỏi ai, nhưng hết lần này tới lần khác chẳng ngại phiền phức mà trêu
chọc Bạch Lạc Nhân. Cậu ta thờ ơ với mọi người, nhưng đối với Bạch Lạc Nhân lại
thể hiện sự nhiệt tình bất thường. Cậu ta luôn vắt óc tính kế chơi khăm Bạch Lạc
Nhân, nhưng khi thật sự xảy ra chuyện, cậu ta là người sốt sắng nhất…
Người
khác không đoán được, Bạch Lạc Nhân không hiểu, nhưng Vưu Kỳ có thể hiểu rõ.
Giống
như một thằng con trai mới yêu lần đầu đối diện với cô gái mình thích, không biết
nên diễn dạt tình cảm thế nào. Do vậy, cậu ta chẳng ngại phiền phức mà trêu chọc
cô gái ấy, giật tóc, trộm vở bài tập, bắt nạt đến nỗi hai mắt cô đỏ hồng… Tuy Bạch
Lạc Nhân và Cố Hải đều là nam, quan hệ giữa họ cũng chưa tới mức ấy nhưng mục
đích vẫn giống nhau: thu hút sự chú ý của đối phương.
Bạch
Lạc Nhân là người duy nhất trong lớp Cố Hải muốn kết bạn. Nguyên tắc kết bạn của
lũ con trai như sau: mày mạnh hơn tao, tao đánh giá cao mày, thế tao mới chủ động
làm thân. Vậy nên Vưu Kỳ luôn bảo rằng Cố Hải coi trọng Bạch Lạc Nhân.
Thật
ra không chỉ riêng Cố Hải, Vưu Kỳ cũng rất coi trọng Bạch Lạc Nhân.
Trên
người Bạch Lạc Nhân có sức hấp dẫn đặc biệt. Theo thời gian, sức hấp dẫn ấy
càng ngày càng tỏa ra nồng đậm. Cậu giống hoa Ưu Đàm(1), thứ hoa lặng
lẽ nhất trong các loài. Nhưng vẫn sẽ có người vì một lần hoa nở rộ mà cam tâm
tình nguyện đợi chờ ba ngàn năm.
–
Để cô kê ít thuốc cho em nhé.
Câu
nói của bác sĩ khiến suy nghĩ của Vưu Kỳ gián đoạn.
–
Kê thuốc gì ạ?
Bác
sĩ cười dịu dàng:
–
Khó lắm mới tới chỗ cô một chuyến chẳng lẽ về tay không? Ở đây có nhiều loại
thuốc bổ não lắm, em có thể mang về một ít. Học cấp ba mệt thế, ngày nào cũng
phải bổ sung dinh dưỡng cho não.
Vưu
Kỳ liếc bác sĩ:
–
Cô giữ mà dùng ạ.
– ...
Cố
Hải nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân rất lâu, càng nhìn càng thấy giống một người.
Dù dáng vẻ người ấy anh đã hơi quên, nhưng mũi và miệng Bạch Lạc Nhân luôn khiến
Cố Hải cảm thấy từng gặp ở đâu rồi.
–
Ưm… Khụ khụ…
Tiếng
ho của Bạch Lạc Nhân khiến mạch suy nghĩ của Cố Hải gián đoạn.
–
Khát quá…
Bạch
Lạc Nhân vừa nằm mơ thấy mình biến thành Khoa Phụ, không ngừng đuổi theo mặt trời.
Chạy, chạy, càng chạy càng khát. Còn chưa kịp đặt chân tới ven sông Hoàng Hà
thì cậu đã tỉnh dậy vì khát rồi.
Một
thứ chất lỏng ngọt lành, mát lạnh chảy vào miệng. Cả đôi môi và đầu lưỡi của Bạch
Lạc Nhân đều trở nên ẩm ướt. Cậu vươn tay sờ chiếc cốc, kết quả lại chạm phải
bàn tay ai kia. Bàn tay to rộng đầy mạnh mẽ, các khớp xương rõ ràng. Bạch Lạc
Nhân thử giành lấy chiếc cốc trong tay người đó nhưng sờ mãi mà không tìm thấy
cạnh của nó.
Cố
Hải đè bàn tay quơ loạn của Bạch Lạc Nhân xuống, tiếp tục kề sát cốc vào miệng
cậu, cẩn thận rót nước.
Bạch
Lạc Nhân uống đủ rồi, đẩy tay Cố Hải ra.
–
Bố, con không uống nữa đâu.
Trên
khuôn mặt căng thẳng cả buổi chiều của Cố Hải rút cục cũng xuất hiện nụ cười:
– Khách sáo thế?
– Khách sáo thế?
Bạch
Lạc Nhân thấy có gì đó không đúng, chầm chậm mở mắt ra. Sau khi bắt gặp gương
mặt Cố Hải thì ánh mắt cậu lập tức trở nên lạnh lùng.
–
Sao lại là cậu?
–
Trở mặt nhanh thế, không gọi bố nữa à?
Bạch
Lạc Nhân vươn tay định đánh Cố Hải, bị Cố Hải ngăn lại.
–
Đừng cử động. Tay cậu vẫn đang cắm kim kìa.
Lúc
này Bạch Lạc Nhân mới để ý thấy chiếc kim trên tay và chai dịch truyền trên đầu
mình.
–
Chuyện gì thế này?
Cố
Hải kể rõ đầu đuôi cho Bạch Lạc Nhân nghe, không hề giấu giếm, cũng chẳng thấy
chột dạ tí nào. Như thể việc anh chuốc thuốc ngủ Bạch Lạc Nhân là quá trình kiếm
tìm chân lý, khám phá bí ẩn. Trong quá trình ấy, kẻ không chịu hợp tác chính là
Bạch Lạc Nhân, kẻ làm hỏng việc cũng là Bạch Lạc Nhân.
Bạch
Lạc Nhân rất muốn bác sĩ cho mình uống ngay một cân thuốc trợ tim.
–
Thế này nhé, cậu nói cho tôi biết tôi đã động chạm gì tới cậu. Tôi sẽ xin lỗi.
Câu
này do Bạch Lạc Nhân nói ra. Cậu ngán đến tận cổ rồi. Cố Hải chơi được tiếp,
nhưng cậu thì không. Cố Hải có thể hôm nay rách áo, mai mua cái mới, còn cậu vẫn
chỉ một cái mà thôi. Cố Hải bị thương có thể nằm viện, còn truyền một chai nước
tốn tiền tiêu vặt mười mấy ngày của Bạch Lạc Nhân…
Cố
Hải biết tỏng Bạch Lạc Nhân nghĩ gì, lập tức nói:
–
Tôi có thể chịu mọi phí tổn, nhưng bảo tôi không trêu cậu nữa, tôi không làm được.
Đầu
Bạch Lạc Nhân đập bộp xuống gối. Cậu uất ức nhìn Cố Hải.
–
Đm, mày điên à?
Cố
Hải cười nhạt:
–
Tôi bị điên.
–
Bị điên thì uống thuốc đi!
–
Cậu chính là thuốc.
Bạch
Lạc Nhân lạnh lùng nhìn Cố Hải:
–
Ý mày là gì?
–
Muốn tôi khỏi bệnh thì cậu phải chịu giày vò(2).
–
…
_____
Chú thích:
(1) Hoa Ưu Đàm là một loài hoa của Phật giáo, truyền thuyết kể rằng 3000 năm mới nở một lần, ấy cũng là lúc một vị Phật giáng sinh.
(2) Tôi nghĩ ở đây tác giả chơi chữ, dùng từ "煎熬", trong đó "熬" có một nghĩa dùng để chỉ việc sắc thuốc.
Thứ Hai, 4 tháng 1, 2016
Chương 25: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện rồi!
Chương
25: Bạch Lạc Nhân xảy ra chuyện rồi!
Từ
tiết tự học cho đến giờ ra chơi, Bạch Lạc Nhân không ngẩng đầu lên lần nào.
Điều
này khiến Cố Hải phải nhịn đến phát hờn.
Cố
Hải ngồi đằng sau làm thế nào cũng không thấy thoải mái. Anh thử đủ mọi cách để
đánh thức Bạch Lạc Nhân nhưng người ta ngủ say như chết. Anh đẩy bàn, đẩy tới nỗi
cả lớp quay lại nhìn, Bạch Lạc Nhân vẫn ngủ ngon lành.
Tiết
thứ ba là giờ của La Hiểu Du. La Hiểu Du rất thích gọi Bạch Lạc Nhân trả lời
câu hỏi, tiết này cũng vậy. Ba từ “Bạch Lạc Nhân” thật rõ ràng vừa vang lên,
ánh mắt cả lớp đồng loạt quét về phía Bạch Lạc Nhân.
Bên
má trái của Bạch Lạc Nhân vì nằm ngủ mà xuất hiện một vết đỏ. Tuy vậy người ta
vẫn đứng dậy, đáp trôi chảy.
Chuyện
này xảy ra suốt nên mọi người đều không lấy gì làm lạ nữa.
Nhưng
Cố Hải là một kẻ tò mò.
Chương 24: Ông bố kì cục
Chương
24: Ông bố kì cục
–
Con trai, cô bé kia lại gọi điện cho con
này.
Bạch
Lạc Nhân vừa ăn được vài miếng cơm, nghe vậy chẳng buồn nuốt nữa.
–
Bố cứ cúp luôn đi.
Bạch
Hán Kỳ đang muốn nhấn từ chối thì Bạch Lạc Nhân lại giật lấy.
–
Thôi, đưa con.
Trời
đã vào thu, gió trong sân rất mát. Bạch Lạc Nhân đứng dưới vòm cây, cảm thấy
nhiệt độ trái tim và cơ thể mình đều hạ xuống. Khoảng thời gian này, mỗi buổi tối
về nhà cậu luôn phải video call với Thạch Huệ rất lâu, khiến năng lượng cậu giảm
sút trầm trọng. Khổ hơn ấy chính là phòng tuyến tâm lý của Bạch Lạc Nhân càng
ngày càng lụn bại.
Chủ Nhật, 3 tháng 1, 2016
Chương 23: Cố Hải rất thích cậu
Chương
23: Cố Hải rất thích cậu
Bạch
Lạc Nhân ăn hết những thứ mình thích, bớt lại món không thích, vứt lên bàn Vưu
Kỳ.
–
Cậu để mà ăn đi.
Vưu
Kỳ vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, nhìn thấy một đống đồ ăn sáng lập tức nở nụ
cười:
–
Sao cậu biết tôi chưa ăn sáng?
Bạch
Lạc Nhân thấy rất cảm động. Vưu Kỳ mua bao nhiêu đồ ăn sáng thế này cho cậu mà
bản thân thì nhịn đói.
Vưu
Kỳ ngồi thẳng dậy, nhòm đồ trong túi, vui vẻ ngoái đầu lại:
–
Trả nợ hôm trước tôi mời cậu ăn cơm?
Nghe
vậy Bạch Lạc Nhân cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Theo lời Vưu Kỳ thì dường như
đống đồ ăn này không liên quan tới cậu ta.
Thứ Sáu, 1 tháng 1, 2016
Chương 22: Hạnh phúc là những điều vụn vặt
Chương
22: Hạnh phúc là những điều vụn vặt
Trời
sầm sì cả một ngày cuối cùng cũng mưa.
Mà
đã mưa xuống là ào ào như trút nước. Đứng ở tầng một, nhìn nước sắp dâng ngập bậc
tam cấp, lòng Bạch Lạc Nhân vẫn thấy vui sướng. Như anh nông dân khát nước đã
lâu, rút cục cũng được uống nước, lại còn đỡ tốn mấy trăm tệ tiền phí thủy lợi.
Phần
lớn các bạn cùng lớp ở trong trường nên đã che ô về thẳng ký túc xá, còn lại mười
mấy mống sống với gia đình hầu như đều được bố mẹ đón. Bạch Lạc Nhân nhìn đồng
hồ trên tường. Tình hình này thì chắc trước khi trời tối cũng chưa tạnh, cứ đội
mưa thôi.
Cố
Hải vừa ra khỏi khu phòng học thì đã thấy tài xế nhà mình đứng ngoài đợi.
–
Hôm nay mưa to thế này cháu đừng tự bắt taxi nữa.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)