Chương
23: Cố Hải rất thích cậu
Bạch
Lạc Nhân ăn hết những thứ mình thích, bớt lại món không thích, vứt lên bàn Vưu
Kỳ.
–
Cậu để mà ăn đi.
Vưu
Kỳ vừa tỉnh ngủ, mơ mơ màng màng, nhìn thấy một đống đồ ăn sáng lập tức nở nụ
cười:
–
Sao cậu biết tôi chưa ăn sáng?
Bạch
Lạc Nhân thấy rất cảm động. Vưu Kỳ mua bao nhiêu đồ ăn sáng thế này cho cậu mà
bản thân thì nhịn đói.
Vưu
Kỳ ngồi thẳng dậy, nhòm đồ trong túi, vui vẻ ngoái đầu lại:
–
Trả nợ hôm trước tôi mời cậu ăn cơm?
Nghe
vậy Bạch Lạc Nhân cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Theo lời Vưu Kỳ thì dường như
đống đồ ăn này không liên quan tới cậu ta.
–
Từ từ đứng ăn vội. – Bạch Lạc Nhân giữ tay Vưu Kỳ.
Vưu
Kỳ nhíu mày:
–
Vừa cho tôi đã hối hận rồi?
–
Túi đồ ăn này không phải cậu mua cho tôi?
Lời
này không ảnh hưởng tới Vưu Kỳ nhưng đụng chạm đến kẻ ngồi đằng sau Bạch Lạc
Nhân. Cố Hải tưởng Bạch Lạc Nhân ăn ngon lành thế là đã nhận ý tốt của anh, hóa
ra cậu ăn lấy ăn để mà chẳng biết ai mua.
Thấy
có người gõ gõ vai mình, Bạch Lạc Nhân quay đầu lại.
–
Nếu cậu không muốn ăn thì có thể vứt đi. Đừng của người phúc ta.
Mặt
Bạch Lạc Nhân lập tức lạnh lùng.
–
Đồ do cậu mua?
Cố
Hải không đáp nhưng ánh mắt đã khẳng định câu trả lời.
Bạch
Lạc Nhân cáu:
–
Sao cậu không nói sớm? Tôi mà biết cậu mua thì thà chết đói cũng không ăn.
–
Nhưng cậu ăn rồi.
Bạch
Lạc Nhân hận không thể nôn ra.
–
Ai bảo cậu đặt ở đây?
Cố
Hải sôi máu. Tôi mua cho cậu ăn, cậu còn mở miệng chê bai! Cố Hải tôi đã đối xử
tốt với ai như thế bao giờ chưa? Hồi trước bạn gái tôi muốn ăn bánh rán, tôi
còn lười chẳng thèm ra quán xếp hàng kìa.
–
Nếu cậu hối hận thì trả tôi tiền. Đống đồ ăn lúc nãy tổng cộng hết 32 tệ. Không
ăn không tính. Làm tròn cho cậu. Đưa tôi 30 tệ là được.
Bạch
Lạc Nhân thầm nghiến răng nhưng vẫn cứng miệng.
–
Nhà cậu bán đồ ăn sáng hả? Bán ế nên nghĩ ra chiêu trò này.
–
Ừ đấy, nhà tôi bán đồ ăn sáng, chuyên lừa những thằng ngu như cậu.
–
Đm cậu
–
…
Bạch
Lạc Nhân quay đầu lại, Vưu Kỳ đã bắt đầu ăn rồi. Cậu không thắng được Cố Hải
trong lòng bức bối, bèn xả giận lên Vưu Kỳ.
–
Cho cậu ăn à?
Khuôn
mặt anh tuấn của Vưu Kỳ hiện lên chút nghi ngờ:
–
Tôi ăn mấy thứ cậu không phải trả tiền còn gì?
Bạch
Lạc Nhân đứng dậy đập Vưu Kỳ.
_____
Giờ
ra chơi, mọi người túm năm tụm ba sang phòng thí nghiệm. Vưu Kỳ đi cạnh Bạch Lạc
Nhân, thấy mặt cậu lạnh lùng không nhịn được trêu một câu:
–
Thực ra Cố Hải đối xử với cậu rất tốt.
Bạch
Lạc Nhân đang nghĩ chuyện Thạch Huệ, nghe Vưu Kỳ nói vậy liền lập tức phản ứng:
–
Cậu ta tốt với tôi? – Bạch Lạc Nhân muốn xé luôn cái miệng Vưu Kỳ – Sao cậu nói
năng vô căn cứ thế? Cậu thấy cậu ta tốt với tôi ở điểm nào?
Vưu
Kỳ sửa lại cổ áo, ung dung đáp:
–
Nói về bữa sáng ngày hôm nay đi. Người ta đã tốn bao nhiêu công sức? Mấy thứ
như bánh ngọt, bánh mì còn dễ mua, đi siêu thị một chuyến là xong. Nhưng đống
bánh bao, bánh kẹp, bánh trứng rán,… chẳng phải đi từng quán xếp hàng đợi mua
còn gì nữa?
Vẻ
mặt Bạch Lạc Nhân hơi dịu xuống, nhưng giọng nói vẫn thờ ơ:
–
Nhỡ đâu mua cùng một hàng thì sao?
–
Cậu thấy quán bán đồ ăn sáng nào to như thế chưa? Nếu có thì cũng bị đội quản
lý đô thị hốt rồi. Cậu một vừa hai phải thôi. Bảo tôi đi mua nhiều đồ thế tôi
chẳng có kiên nhẫn đâu mà xếp hàng.
Bạch
Lạc Nhân nhớ lại đồ ăn sáng nay, đều nóng hôi hổi.
–
Tôi tự hỏi tại sao cậu cứ so đo với Cố Hải như thế?
–
Tôi so đo với cậu ta? – Bạch Lạc Nhân oan tới nỗi muốn đâm đầu vào tường – Là cậu
ta luôn ngứa mắt tôi, luôn gây sự với tôi. Nếu thật sự có người khiến cậu ta đừng
để ý đến tôi nữa, tôi sẽ dập đầu ba cái.
Vưu
Kỳ bị Bạch Lạc Nhân chọc cười:
–
Đến nỗi thế cơ? Tôi nghĩ Cố Hải rất thích cậu. Lần nào tôi quay lại cũng thấy Cố
Hải nhìn cậu chằm chằm. Tôi rất thắc mắc. Cậu nói xem cậu ta là con trai, sao cứ
nhìn cậu cả ngày?
–
Theo cậu thì là tại sao? Bày mưu tính kế chứ gì!
–
Nhưng tôi thấy trong mắt cậu ta chỉ toàn tán thưởng thôi.
Bạch
Lạc Nhân suýt vấp cầu thang.
–
Bạch Lạc Nhân, sao mày đến đây?
Nghe
thấy giọng nói quen thuộc, Bạch Lạc Nhân mỉm cười, bước nhanh về phía Dương
Mãnh, khoác vai cậu ta.
–
Bọn tao tiết sau là tiết thực hành nên lên phòng thí nghiệm.
–
À – Dương Mãnh cười ha ha nhìn Vưu Kỳ – Ai đây?
–
Vưu Kỳ, ngồi trước tao.
Bạch
Lạc Nhân giới thiệu.
Dương
Mãnh vừa gật gù vừa nói:
–
Tiếp tục
–
Tiếp tục cái gì?
–
Nói tiếp đi.
–
Hết rồi còn gì nữa? – Bạch Lạc Nhân vỗ vào gáy Dương Mãnh – Còn muốn tao nói
gì?
Dương
Mãnh đần mặt:
–
Mày vẫn chưa nói tên cậu ta!
Bạch
Lạc Nhân lập tức hóa đá. Không hổ là bạn nối khố.
Vưu
Kỳ thổi mấy sợi tóc rũ trên trán, vẻ mặt bất lực.
–
Tôi là Vưu Kỳ.
Dương
Mãnh cười gượng:
–
Sao tên cậu dở thế?
Vưu
Kỳ lạnh mặt:
–
Tôi không muốn nghe những lời cậu nói.
–
Không muốn thì đổi tên đi.
–
…
Trò chuyện đôi ba câu xong Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ lại tiếp tục đi lên phòng thí nghiệm.
Trên đường, Vưu Kỳ hỏi:
–
Thằng vừa nãy tên gì?
–
Dương Mãnh
–
Đệt, còn khó tin hơn cả tên tôi!
Bạch
Lạc Nhân cười đầy ẩn ý:
–
Ừ… Hai người rất xứng đôi.
–
Nhưng được cái bạn cậu rất đẹp trai, có thể sánh với tôi.
–
Phòng thí nghiệm có axit, cẩn thận không tôi tạt cậu.
–
…
_____
Trong
tiết tiếng anh, Bạch Lạc Nhân luôn mất tập trung. Cứ chốc chốc lại cảm thấy sau
lưng nóng ran như bị thứ gì đó thiêu đốt, chốc chốc lại rùng mình như bị nhét
đá vào người.
“Tôi
nghĩ Cố Hải rất thích cậu. Lần nào tôi quay lại cũng thấy Cố Hải nhìn cậu chằm
chằm.”
Cơ
thể khi nãy còn nóng hầm hập bỗng nhiên trở nên lạnh toát.
Bạch
Lạc Nhân chầm chậm quay đầu, liếc về phía sau. Rút cục, mắt cậu chạm phải một
luồng sáng. Cậu rất nhanh chóng thấy hình ảnh nửa khuôn mặt mình trong thứ
ánh sáng đó.
Đệt,
quả nhiên đúng như lời Vưu Kỳ nói!
–
Cậu nhìn tôi làm gì?
Cố
Hải cười lạnh:
–
Đầu cậu giống như cái vô lăng ấy. Tôi không nhìn nhỡ đâu cậu phi thẳng xuống cống
thì sao?
–
…
_____
–
Lớp trầm quá, tôi thấy các em đều buồn ngủ. Thế này nhé, trong lớp ai hát hay
nhất? Mời lên bảng hát cho mọi người nghe một bài tiếng Anh để khuấy động không
khí. Được chứ?
Cả
lớp vỗ tay đồng ý.
–
Ai hát? Mạnh dạn lên nào.
Cả
lớp im lặng.
Giáo
viên tiếng Anh cười gượng:
–
Hay là đề cử một bạn đi?
Sau
khoảng lặng rất lâu, một giọng nam trầm vang lên từ trong góc.
–
Bạch Lạc Nhân
Bạch
Lạc Nhân muốn bóp chết Cố Hải.
–
Bạch Lạc Nhân là bạn nào? Nãy cô thấy có người đề cử em.
Bạch
Lạc Nhân đứng dậy, nhân tiện dùng đùi đẩy bàn một phát. Bàn đập rất mạnh vào ngực
Cố Hải.
Đã
đứng dậy rồi thì không hát không được, Bạch Lạc Nhân cũng chẳng giả vờ khiêm tốn
nữa, chọn luôn bài tủ, khẽ ngâm nga.
Bài
hát rất ngắn nhưng mang tới cú sốc rất lớn cho Cố Hải.
Khi
anh còn nhỏ, mẹ thường lẩm nhẩm bài hát tiếng Anh này. Lúc ấy bà vừa hát vừa nhảy
điệu Van. Điệu Van một người, đẹp tựa chú thiên nga kiêu ngạo. Ngày hôm nay sau
bao nhiêu năm, Cố Hải nghe bài hát này vẫn chắp ghép được những mảnh thời gian
vụn vỡ.
Tiếng
vỗ tay vang lên, Cố Hải như vừa tỉnh mộng mà nhìn Bạch Lạc Nhân ngồi xuống.
Nam
sinh bên cạnh không nhịn được thở dài:
–
Bạch Lạc Nhân, cậu cái gì cũng giỏi. Sao ông trời lại dồn hết ưu điểm lên cậu
thế? Chia cho tôi một cái thôi cũng tốt lắm rồi.
Bạch
Lạc Nhân còn chưa kịp tiêu hóa xong lời khen ấy thì sau lưng lại truyền tới một
giọng nói lạnh lùng:
–
Tôi tưởng cái miệng cậu chỉ biết ăn với cạnh khóe người khác.
Lâu
nay, cả lớp đều biết Cố Hải với Bạch Lạc Nhân là đối thủ. Bạch Lạc Nhân nói đông,
Cố Hải nói tây. Bạch Lạc Nhân hễ làm việc gì Cố Hải chắc chắn sẽ phá đám… Đến
đứa mọt sách nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cũng hỏi:
–
Cố Hải sao cứ đối đầu với cậu thế?
–
Nó bị điên.
Ngoài
việc coi Cố Hải là thằng khùng, Bạch Lạc Nhân đã không tìm ra bất cứ lý do thuyết
phục nào khác. Cậu không thể tưởng tượng được một người đầu óc bình thường lại
có thể gây sự không biết mệt tới tận bây giờ. Cậu rất muốn hỏi Cố Hải, rút cục
tôi đã động chạm gì đến cậu? Sao cậu bình thường với kẻ khác mà cứ đến lượt tôi lại…
Nhưng
lần nào cũng chưa kịp mở miệng thì đối phương đã bắt đầu tấn công rồi. Để tránh
bị chèn ép, Bạch Lạc Nhân chỉ còn cách trả đòn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét