Thứ Tư, 13 tháng 1, 2016

Chương 34: Thực ra cậu nghe nhầm rồi

Chương 34: Thực ra cậu nghe nhầm rồi

Qua một lúc lâu, đoán rằng Kim Lộ Lộ đã bình tĩnh, Cố Hải mới lại mở máy. Lần này, cô không lập tức gọi tới nữa. Đợi mãi chẳng thấy gì, Cố Hải không nhịn được, gọi cho cô.

– Alô…

Giọng mũi đặc sệt vọng vào tai Cố Hải, tim anh run lên. Kim Lộ Lộ là một cô gái rất mạnh mẽ. Cô hiếm khi khóc, ít nhất là trong trí nhớ của Cố Hải, Kim Lộ Lộ chưa từng rơi một giọt nước mắt.

– Thôi, đừng khóc nữa em.

Kim Lộ Lộ khóc nấc lên, nói đứt quãng:
– Em biết mình không nên nghĩ linh tinh… Nhưng anh khác quá… Hồi trước mình mỗi đứa học một nơi… Nhưng em cảm thấy anh luôn ở bên cạnh… Giờ em thấy… anh cách em rất xa, rất xa…

Cố Hải ngập ngừng:
– Cũng không xa lắm. Đi đường cao tốc nửa tiếng là đến.

Kim Lộ Lộ bật cười:
– Sao anh cúp máy?
– Anh có cúp đâu. Sóng yếu đấy chứ.

Cố Hải bỗng nhiên phát hiện giờ anh cứ mở mồm ra là nói dối.

Kim Lộ Lộ hừ hừ hai tiếng:
– Hai hôm nay em bị đau nửa đầu. Khó chịu kinh khủng.

Cố Hải liếc thời gian, hơn 5 phút rồi.

– Đấy là do dùng máy tính, điện thoại quá lâu. Em cứ dí sát điện thoại vào tai để nói chuyện, dính bao nhiêu bức xạ! Nghe lời anh, ngủ sớm đi. Sáng mai ngủ dậy là khỏi.

Kim Lộ Lộ thở dài:
– Thứ bảy anh đến thăm em được không?
– Anh có hẹn với bọn Lý Thước, Hổ Tử thứ bảy đi chơi rồi. Chủ nhật nhé? Chủ nhật anh rảnh cả ngày.
– Anh luôn coi bọn họ quan trọng hơn em.
– Vấn đề không phải quan trọng hay không quan trọng, mà là anh nhận lời người ta rồi, đã nhận lời rồi thì phải làm!

Kim Lộ Lộ im lặng rất lâu mới thờ ơ đáp:
– Chủ nhật em phải đi sinh nhật bạn rồi. Bận cả ngày. Anh để tuần sau hẵng tới. Đừng đày ải bản thân.

Lúc cúp máy, Cố Hải còn nghe thấy tiếng thở dài đầy thất vọng của Kim Lộ Lộ.

Đèn trong phòng đã tắt. Cố Hải đột nhiên nhớ tới chuyện hai năm trước, Kim Lộ Lộ cầm đầu một nhóm nữ sinh đi đập cửa sổ nhà giáo viên chủ nhiệm, lúc về trường còn ngang nhiên cãi hiệu trưởng. Cô khi ấy hoang dã, phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng, coi trời bằng vung. Tuy chỉ là một đứa con gái gầy gò nhưng lại toát ra sự ngang tàng kinh thiên động địa.

Nghĩ đến cảnh Kim Lộ Lộ ngồi trên bàn, cất tiếng cười sảng khoái, giờ Cố Hải vẫn còn thấy đẹp.

Kim Lộ Lộ ngày ấy thực sự khiến Cố Hải say đắm.

Có lẽ, thứ bản thân thích thì tốt nhất không nên chạm vào. Không chạm vào nó, nó sẽ mãi giữ nguyên được dáng vẻ ban đầu, ngắm kiểu gì cũng thấy đẹp. Nhưng một khi đã bày ra trước mắt mình, nhìn nhiều, sờ nhiều sẽ mài mòn nét đẹp vốn có của nó.

Cố Hải suy nghĩ rất lâu, lại cầm điện thoại lên, không ngại phiền mà nhắn tin.

“Để anh nói với bọn Lý Thước thứ bảy không đi nữa, tới thăm em.”

Đặt máy xuống, Cố Hải thấy lòng mình nhẹ bẫng.

Sáng hôm sau, Cố Hải vẫn đạp xe đưa Bạch Lạc Nhân đến trường. Lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân thay đổi tư thế. Trước cậu toàn ngồi quay mặt về phía sau, hôm nay cậu đứng trên chỗ để chân, hay tay đặt lên vai Cố Hải. Như thế cậu có thể nhìn rõ đường, đề phòng Cố Hải phi vào chỗ xóc.

Nhưng hôm nay trời nổi gió khá to. Những cơn gió của Bắc Kinh không bao giờ đi một mình, nếu không cuốn theo cát thì cũng thổi bụi bay mù mịt. Bạch Lạc Nhân đứng cao như thế, suốt dọc đường không biết hít vào bao nhiêu cát.

– Sao cậu không ngồi xuống? Tôi chắn gió cho.

Bạch Lạc Nhân cấu mạnh vai Cố Hải, không nói câu nào.

Cố Hải biết Bạch Lạc Nhân nghĩ gì, lập tức thề:
– Tôi không đâm vào đá nữa đâu. Cậu yên tâm!
– Mai thứ bảy đi chơi không?
– Cái gì cơ?

Gió thổi vù vù bên tai cộng với tiếng còi xe làm Cố Hải không nghe rõ Bạch Lạc Nhân đang nói gì.   

Bạch Lạc Nhân hơi cúi đầu xuống, kề sát miệng vào tai Cố Hải.

– Thứ bảy đi câu cá không?

Tay lái Cố Hải lảo đảo. Mắt anh nhìn chằm chằm đằng trước, như phải đưa ra một quyết định rất khó khăn.
– Tôi bận. Không đi được.

Ánh mắt Bạch Lạc Nhân trở nên ảm đạm.
– Thế thôi vậy.

Ba từ này tuy cậu nói nhỏ nhưng Cố Hải lại nghe rất rõ.

– Được! Thứ bảy tôi tới tìm cậu!

Bạch Lạc Nhân hơi cúi đầu, vừa vặn nhìn thấy sống mũi cao thẳng của Cố Hải.
– Lúc nãy bảo không đi cơ mà?

Cố Hải hơi ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy chiếc cằm rắn rỏi của Bạch Lạc Nhân
– Nãy gió to nên cậu nghe nhầm đấy.
_____

Mê chim bỏ bạn hời ơi. Hôm qua gõ nhầm thành thứ sáu, xin lỗi mọi người.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét