Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Chương 11: Tặng một bịch giấy vệ sinh

Chương 11: Tặng một bịch giấy vệ sinh



– Bạch Lạc Nhân!

Bạch Lạc Nhân quay lại, thấy cô bạn học cùng hồi lớp 10 – Đổng Na. Đổng Na cười tươi như hoa, đôi chân bước khép nép theo thói quen, vừa đi vừa nhìn vào lớp 27 từ cửa sau. 

– Tôi hỏi ông một chuyện nhé.

Bạch Lạc Nhân liếc Đổng Na một cái:
– Nói thẳng luôn đi.
– Lớp ông có một bạn đẹp trai, ngồi bàn hai từ cuối lên. Tên cậu ấy là gì?
– Có bao nhiêu thằng ngồi bàn hai từ cuối lên. Biết bà nói ai?

Đổng Na ngẫm nghĩ, đôi mắt láo liên tứ phía, thầm thì bên tai Bạch Lạc Nhân vô cùng thần bí:
– Người mà suốt ngày mặc áo sơmi kẻ caro, tai đeo headphone, thích nghe nhạc ấy. Con gái lớp tôi nhất trí rằng cậu ấy rất ngầu.

Bạch Lạc Nhân biết kẻ Đổng Na nhắc đến là ai rồi. Nhưng cậu không nghĩ tới những điểm lôi cuốn của Vưu Kỳ, trong đầu chỉ có ngăn bàn đầy giấy lau mũi.

– Ông nói xem nếu tôi cưa cậu ấy có đổ không? Thằng em nhìn dáng chị đi, có hi vọng không?

Bạch Lạc Nhân vội về nhà ăn cơm nên qua quýt đáp:
– Có hi vọng, có hi vọng
– Thật á? – Đổng Na túm chặt Bạch Lạc Nhân không buông – Vậy ông nói cho tôi biết, cậu ấy thích gì? Tôi thấy hai người ngày nào cũng dính lấy nhau.

Bạch Lạc Nhân gạt cái tay của Đổng Na đang bám trên cánh tay mình xuống, thành thật bảo cô:
– Bà cứ tặng cậu ta một bịch giấy vệ sinh. Nhớ kỹ đấy, không phải một cuộn mà là một bịch.

Dứt lời sải bước ra cầu thang.

Đổng Na ở đằng sau hô:
– Bịch 12 cuộn hay bịch 10 cuộn?

Bạch Lạc Nhân suýt ngã lộn cổ.

Dương Mãnh chạy cong mông đuổi theo Bạch Lạc Nhân, khoác vai cậu, cười nói ầm ĩ:
– Hôm nay lớp tao bình chọn hoa khôi, tất cả cùng bỏ phiếu. Có năm đứa số phiếu sàn sàn nhau, nhìn xinh lắm. Nhưng tao thấy kháu nhất không phải đứa được chọn mà là cái em có nốt ruồi ở đuôi mắt trái…

Ánh mắt đầy sát khí của Bạch Lạc Nhân vẫn cứ chạy dọc theo bức tường gạch đỏ.

Dương Mãnh đẩy cậu một phát:
– Có nghe thấy tao nói gì không đấy?
– Nghe thấy rồi. Mày bảo bà mày mua nửa cân hồng.

Dương Mãnh vỗ mạnh lên trán. Nãy nói tốn cả nước bọt. Thấy Bạch Lạc Nhân thẫn thờ, cậu ta dò hỏi:
– Mày nhớ Thạch Huệ à?

Nghe thấy hai từ này, trong mắt Bạch Lạc Nhân gợn lên một lớp sóng.
– Không
– Thế thì là làm sao?

Rất lâu sau đó, Bạch Lạc Nhân mới mở miệng đáp:
– Tao đang nghĩ xem ai xé vở tao.
______

Căn nhà Cố Hải mới thuê rộng 120 mét vuông, chỉ có một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, không gian còn lại dành cho dụng cụ thể thao. Phương diện thể dục thể thao này Cố Hải hoàn toàn bị Cố Uy Đình rèn giũa. Năm tuổi đã bắt đầu tập luyện cùng các chiến sĩ trong doanh trại. Sau rời doanh trại, anh bị mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế, mỗi ngày không giao cho bản thân làm vài nhiệm vụ cũng giống như ăn thiếu hai bữa cơm.

Hai trăm cái chống đẩy được hoàn thành dễ dàng, một tiếng tập máy chạy bộ với tốc độ cao, sau đó đấm bao cát. Tưởng tượng bao cát là Cố Uy Đình và Khương Viên, còn cả tên anh em hờ chưa gặp lần nào nữa, đánh đến mức sảng khoái.

Tập xong thì đã hơn 8 giờ rồi. Lúc này Cố Hải mới vươn tay vào cặp, lôi ra một tờ giấy.

Sau khi ngắm nghía, Cố Hải dùng keo nến dán nó xuống bàn rồi đặt một tờ giấy mỏng lên trên, bắt đầu viết theo.

Anh thích nét chữ này vô cùng. Không phải khải thư hay hành thư tiêu chuẩn mà là loại chữ do Bạch Lạc Nhân tự tạo. Giống như một người duỗi thẳng tứ chi, tự do, phóng khoáng nhưng mang theo luồng sức mạnh kiên cường.
______

Buổi sáng, Vưu Kỳ đi vào lớp theo lối cửa sau, cũng như ngày thường quăng cặp lên bàn, kết quả là ném trượt, rơi xuống bịch giấy vệ sinh dưới đất. Bịch giấy vệ sinh đè trên một tờ giấy, theo quán tính nó rời khỏi bàn Vưu Kỳ, bay bay, đáp lên bàn Bạch Lạc Nhân.

Đám bạn xung quanh thấy thế đều cười thầm, nghĩ Vưu Kỳ giỏi “đi” thật, một lần mà cần bao nhiêu giấy vệ sinh.

Vưu Kỳ không để ý tới ánh mắt mọi người, ôm bịch giấy lên. Không nhét vừa vào ngăn bàn nên chỉ có thể dựng cạnh chỗ ngồi. Lúc cậu ta quay lại thì thấy tờ giấy trên bàn đằng sau.

“Tặng cậu đấy.”

Vưu Kỳ ngạc nhiên. Bạch Lạc Nhân tặng mình? Cậu ấy tặng mình giấy vệ sinh làm gì? Mắt Vưu Kỳ nhìn sang ngăn bàn, đờ ra một lát. Hiểu rồi, Bạch Lạc Nhân ngồi sau cậu ta, ngày nào cũng thấy giấy lau mũi chất đống trong ngăn, chắc chắn nghĩ không đủ dùng mới mua cho.

Được lắm. Thằng nhãi này bình thường nhìn ngoài rất lạnh lùng mà cũng tốt bụng ghê!

Sau khi tiết tự học buổi sáng bắt đầu hai mươi phút, Bạch Lạc Nhân mới tới. 

Trong ánh mắt của cả lớp, cậu ung dung đi đến bàn cuối, cầm sách tiếng Anh lên chuẩn bị ra ngoài học thuộc lòng.

Đây là nội quy, hễ ai đi muộn đều phải đứng ngoài tự học. Một tuần từ khai giảng đến giờ, Bạch Lạc Nhân chưa học một tiết tự học buổi sáng nào trong lớp.

– Ê! – Vưu Kỳ kéo Bạch Lạc Nhân, tay chỉ bịch giấy bên cạnh – Cảm ơn nhé!

Bạch Lạc Nhân nhíu mày, thầm kinh ngạc. Con bé kia đần quá, bảo mua là mua thật.

– Không phải tôi mua. Không cần cảm ơn tôi.

Vưu Kỳ cười xấu xa:
– Có gì đâu mà ngại? Chỉ tặng tôi bịch giấy vệ sinh thôi mà.

– Đệt!   

3 nhận xét:

  1. tạo hình giống y chang trong truyện tả luôn huhu Tùng ơi em đẹp trai quá trời TT3TT

    Trả lờiXóa
  2. Sao trong truyện là BLN mà trong phim lại là Dương Mãnh nhỉ ..

    Trả lờiXóa