Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Chương 6: Hai vợ chồng già dễ mến!

Chương 6: Hai vợ chồng già dễ mến!

– Cái gì? Cậu muốn làm thủ tục chuyển trường?

Cố Hải gật đầu:
– Trường cũ gần nhà quá, giờ em dọn ra ngoài ở rồi, đi lại bất tiện.

Cố Hải nói làm Phòng Phi chẳng hiểu gì cả.

– Dọn ra ngoài ở là sao?

Cố Hải ngồi dựa lên tủ, thờ ơ châm thuốc:
– Em cãi nhau với ông già.

Phòng Phi giật điếu thuốc lá trong tay Cố Hải.

– Mới mười mấy tuổi đầu đã nghiện thuốc nặng. Nói cho cậu biết, hút thuốc ảnh hưởng đến dậy thì đấy!
– Em dậy thì xong rồi.

Mắt Phòng Phi bất giác đảo qua phần dưới của Cố Hải, sau đó giả vờ bình tĩnh thu lại tầm mắt, bắt đầu thay đổi chủ đề.

– Cậu định tìm trường như thế nào?
– Cái này phải trông mong vào chị.
– Chị biết cậu đến tìm chị là chẳng có việc gì tốt đẹp mà.

Cố Hải cười:
– Giờ em chỉ còn mình chị làngười thân thôi.

Phòng Phi nghe câu này thấy mềm lòng. Cố Hải từ nhỏ đã dính cô, cả ngày lẽo đẽo theo sau lưng; lớn lên vẫn vậy, gặp chuyện tốt xấu gì cũng chạy tới đây.

– Anh rể cậu quen mấy ông lãnh đạo của vài trường.
– Thế làm nhanh đi chị.
– Đợi đã – Phòng Phi nắm tay Cố Hải – Chị nói trước, không phải trường điểm thì không chọn. Dù điều kiện không tốt bằng trường cũ của cậu, nhưng không được kém quá.
– Chỉ cần được đi học là tốt rồi, tùy chị.
______

Bạch Lạc Nhân mở máy tính, đăng nhập vào mail. Hai mươi thư chưa đọc, đều gửi từ nước ngoài, thuộc về cùng một người – Thạch Huệ.

Chọn xóa tất cả, rồi xóa sạch hết.

Đã chấm dứt thì phải dứt hẳn.

– Tiểu Nhân, sang đây.

Giọng bà Bạch truyền từ căn phòng bên cạnh vào.

Bạch Lạc Nhân vội đứng dậy, qua phòng bà nội.

Bà ngồi trên sofa, béo tròn như Phật Di Lặc. Nếu không mở miệng thì ai cũng sẽ nghĩ đây là một bà lão khỏe mạnh, nhưng nói chuyện một cái, chắc chắn khiến người ta giật mình.

– Tiểu Nhân ơi, chặt cho bà quả táo.

Bạch Lạc Nhân đã quen, cầm táo lên gọt. Vừa gọt được một nửa, bà Bạch ngứa mắt, giật lấy vỏ táo, lảm nhảm một tràng rồi bỏ vào mồm nhai.

Bạch Lạc Nhân ngăn lại:
– Bà đừng ăn.
– Dày, dày

Bạch Lạc Nhân biết bà chê cậu gọt vỏ táo dày quá.

Một năm trước, bà nội Bạch Lạc Nhân là một người nhiều lời. Thường lúc cả nhà quây quần trò chuyện thì chỉ nghe mình bà nói. Khi ấy bà Bạch mồm mép trơn tru, cả mười người cũng đừng hòng nói lại.

Năm nay, bà Bạch nhập viện vì nghẽn động mạch phổi, sau phá được cục máu đông, nó lại theo mạch máu chạy lên não, chèn ép trung khu thần kinh ngôn ngữ, dẫn đến việc bà luôn nghĩ một đằng, nói một nẻo, rất kì quặc.

“Gọt” táo thành “chặt” táo còn nhẹ chán. Phần lớn thời gian, bà Bạch gọi ông là chú, gọi bác là chị. Lâu dần, cả nhà từ lớn đến bé đều bằng vai phải lứa với nhau hết.

– Bà, cháu về phòng đây. Máy tính vẫn còn bật.
– Từ từ, ngồi nói chuyện cùng bà.

Quên không kể, bà Bạch giờ nói năng không như trước, nhưng vẫn thích nói chuyện vô cùng, thậm chí càng ngày càng hăng say, gần như vớ được ai là buôn với người ấy, khiến hàng xóm láng giềng hễ nhìn thấy bà là trốn. Căn bản vì không hiểu được hệ thống kí tự ngôn ngữ nhân loại do bà tự sáng tạo.  

– Sắp vào ọc (học) rồi nhỉ?
– Còn một tuần nữa ạ.

Bà Bạch cầm tay Bạch Lạc Nhân, vẻ mặt cẩn thận quá mức cần thiết, y như một bà lão sống lâu trải đời.

– Học hành chăm chỉ vào. Đừng kiêu nạo (ngạo).

Bạch Lạc Nhân trả lời bằng giọng dỗ dành trẻ con:
– Bà yên tâm, cháu sẽ không kiêu nạo (ngạo) đâu.

Chưa tới năm phút, bà Bạch đã bắt đầu ngáy. Thường bảo người già ngủ ít, bà Bạch hoàn toàn là ngoại lệ. Sáng 8 giờ dậy, ăn sáng xong ngủ đến trưa. Ăn trưa xong đánh một giấc tới 4 giờ chiều. Hoạt động một lúc lại ăn cơm tối. Đúng 8 giờ lên giường.  

Ông Bạch trái ngược hẳn với bà. 4 giờ sáng ông đã dậy, lái xe ba bánh đi chơi. Trưa về ăn cơm, chiều đi chơi. Tối về ăn cơm, xong đi dạo. Lúc quay về đã muộn lắm rồi.    

Điểm chung duy nhất của hai vợ chồng già là lẩn thẩn.

Cái lẩn thẩn ấy thể hiện ở ngay việc xem tivi. Một buổi tối hai người bật năm kênh, rồi coi như mình đã xem hết một bộ phim, sau đó còn vui vẻ kể lại.

Bạch Lạc Nhân tiện tay cầm chiếc áo khoác đặt trên sofa đắp cho bà rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét