Chương
19: Cháu là cháu quy tôn* của bà!
(Từ gốc: 龟孙子, vốn là từ dùng để chửi, dịch "cháu quy tôn" cho na ná "cháu đích tôn".)
–
Dân thường chúng ta phải nộp thuế rất nhiều. Chỉ cần mua đồ thôi cũng chính là nộp thuế…
Bạch
Hán Kỳ nói đang hăng thì bỗng nhiên thấy Bạch Lạc Nhân rẽ vào ngõ. Ông vội vàng
đưa ra kết luận:
–
Haiz, bàn mấy chuyện này cũng chả ích gì. Chính sách của nhà nước sẽ không bao
giờ nghiêng về phía nhân dân. Tôi về ăn cơm đây. Mọi người tiếp tục đi…
Bạch
Hán Kỳ rảo bước tới bên cạnh Bạch Lạc Nhân:
–
Con trai tan học rồi đấy à? Hôm nay có mệt không? Đưa cặp bố xách cho.
Môi
Bạch Lạc Nhân vẽ ra một nụ cười hiếm hoi:
–
Không mệt ạ. Cơm chín chưa bố?
–
Chín lâu rồi. Đợi con về ăn thôi.
Bạch
Lạc Nhân cất balô vào phòng rồi chạy sang bếp. Vừa vén rèm cửa ra đã ngửi thấy
mùi thức ăn thơm phức.
–
Thức ăn hôm nay không phải bố nấu đúng không? – Bạch Lạc Nhân hỏi Bạch Hán Kỳ
Bạch
Hán Kỳ cười ngượng ngùng:
–
Không phải bố nấu. Cô Trâu bê sang.
–
Cô Trâu? – Bạch Lạc Nhân băn khoăn – Cô Trâu nào cơ ạ?
–
Là… Tiểu Trâu bán đồ ăn sáng, cô Trâu của con đấy. Ngày nào con cũng ăn tào phớ
cô ấy làm mà không biết cô ấy họ Trâu?
–
Ààà – Bạch Lạc Nhân dài giọng, ngữ khí cũng thay đổi – Cả năm cả đời bố ăn sáng
ở hàng người ta, giờ đến bữa tối cũng muốn ăn. Chi bằng rước cô ấy về luôn, sau
này đỡ tiền ăn sáng.
–
Vớ vẩn! – Bạch Lạc Nhân lấy đũa gõ vào đầu Bạch Lạc Nhân – Chồng cô ấy vẫn sống
sờ sờ ra kìa.
–
Chẳng bao giờ thấy mặt thì còn sống hay không có gì khác đâu?
–
Người ta làm ăn buôn bán lớn ở xa. Hai vợ chồng trông chờ vào một cái quán ăn
sáng sao được!
Bạch
Lạc Nhân nhếch mép:
–
Làm ăn lớn mà còn để vợ ở đây quần quật suốt ngày?
–
Khụ khụ… – Bạch Hán Kỳ lườm Bạch Lạc Nhân – Bà vào rồi. Mau ăn cơm đi…
Hôm
nay bà nội Bạch Lạc Nhân mặc áo khoác màu xanh lam, cổ áo bị khuyết một mẩu. Bạch
Lạc Nhân liếc qua, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, bật cười.
Bà
thấy Bạch Lạc Nhân cười cũng híp mắt cười theo:
–
Nay con rùa (quy tử) của bà vui thế.
Bạch
Hán Kỳ dừng đũa:
–
Mẹ, nó là cháu (tôn tử)! Không phải rùa.
–
Ừm, đúng, cháu quy tôn!
Bạch
Lạc Nhân =_=||…
Ông
Bạch ngồi bên cạnh cười đến nỗi sặc, nước miếng chảy xuống bàn. Bạch Lạc Nhân vội
vàng rút khăn giấy lau sạch đống chất bẩn trước mặt ông nội rồi đeo yếm lên cho
ông. Bữa tối chính thức bắt đầu.
Cả
nhà đang ăn cơm ngon thì di động của Bạch Hán Kỳ bỗng nhiên đổ chuông, không ai
để ý tới. Sau khi nghe máy một lát, Bạch Hán Kỳ đưa điện thoại cho Bạch Lạc
Nhân.
–
Có con bé nào gọi hỏi con đấy.
Bạch
Lạc Nhân cầm lấy điện thoại, mặt đầy nghi hoặc đi ra ngoài. Ai mà lại xin được
số của bố thế nhỉ? Đến chính cậu còn không nhớ rõ lắm.
Bạch
Lạc Nhân vừa bước chân khỏi cửa, cổ bà Bạch đã vươn dài, mắt lấm lét nhìn bên
ngoài, nhỏ giọng hỏi Bạch Hán Kỳ:
–
Bạn gái?
–
Bạn gái gì ạ? Nó còn bé, bạn gái gì! – Bạch Hán Kỳ gắp cho bà Bạch một miếng cá
– Mẹ ăn cơm đi.
–
Hừ… Dù thế nào trước khi chết, mẹ cũng phải nhìn thấy cháo (cháu) trai lấy vợ.
Bạch
Hán Kỳ đáp bừa:
–
Thế mẹ đừng sống nữa!
–
Ăn nói thế à? – Bà Bạch đập vào mu bàn tay Bạch Hán Kỳ một phát.
Bạch
Hán Kỳ cười:
–
Mẹ còn mắng con ăn nói khó nghe. Không biết ai cứ gọi con là cháu suốt ngày?
–
…
_______
–
Alô?
Đầu
bên kia truyền tới tiếng khóc thút thít, Bạch Lạc Nhân chưa hỏi đã biết đối
phương là ai. Trái tim vốn bình tĩnh bỗng nhiên bị tiếng khóc này làm rối bời.
Trực giác mách bảo cậu phải lập tức cúp máy.
–
Đừng tắt.
Đối
phương dường như đoán được suy nghĩ của Bạch Lạc Nhân, ngừng khóc, giọng điệu
trở nên cứng rắn:
–
Nếu anh cúp máy em sẽ về nước tìm anh ngay. Không đùa đâu.
Bạch
Lạc Nhân bình tĩnh lại, điềm nhiên hỏi:
–
Có chuyện gì?
–
Sao thư em viết anh không bao giờ đọc? Tin nhắn em gửi anh không bao giờ trả lời?
Mình em ở nước ngoài không quen biết ai, đúng lúc cần anh bên cạnh. Sao anh nhẫn
tâm thế?
–
Sao em biết anh không xem?
–
Em biết, em biết chứ. – Một lần nữa tiếng khóc lại vang lên.
Bạch
Lạc Nhân xiết chặt điện thoại.
–
Vậy em chắc cũng hiểu con người anh rõ ràng như thế đấy. Chia tay là chia tay.
Đầu
dây bên kia im lặng hồi lâu rồi mới yếu ớt nói:
–
Đọc thư em gửi cho anh đi. Phải đọc hết tất cả. Nếu không ngày nào em cũng sẽ gọi
vào số bố anh, đến khi nào ông phát ngán mới thôi.
–
Không… Thạch Huệ… – Bạch Lạc Nhân rầu rĩ – Sao trước đây anh không phát hiện ra
em vô lý như vậy nhỉ?
–
Do anh ép cả!
Bạch
Lạc Nhân vẫn muốn nói tiếp, đối phương đã cúp máy mất rồi.
–
Con trai? Con trai? Xách chai bia vào đây.
Bạch
Lạc Nhân đút điện thoại vào túi, cầm hai chai bia quay vào phòng. Trong suốt khoảng
thời gian tiếp đó, thức ăn dù ngon thế nào cũng trở nên nhạt nhẽo. Để tránh bị
ông bà phát hiện, Bạch Lạc Nhân đành gồng mình nuốt hết bát cơm.
Trước
khi ngủ, Bạch Lạc Nhân bật máy tính, vào mail, ngẩn người nhìn 28 thư chưa đọc.
Lúc lâu sau mới di chuột click vào.
Đồ
hèn… Bạch Lạc Nhân thầm mắng mình một câu.
Để
rảnh nợ và bớt khiến cảm xúc bản thân xao động, Bạch Lạc Nhân mở luôn bức thư
thứ 28.
“Em
biết anh sẽ xem từ đây nên để tránh anh lười, em đặt nội dung thư ở bức số 6.”
Bạch
Lạc Nhân lại mở bức thư thứ 6.
“Đau
lòng quá… Quả nhiên anh đọc từ cái cuối cùng. Nhưng trong đây cũng không có những
lời em muốn nói đâu. Nếu anh không cam tâm thì mở số 10.”
Bạch
Lạc Nhân nhẫn nhịn mở bức thư thứ 10, nội dung không khác mấy, mục đích muốn Bạch
Lạc Nhân mở thư kế tiếp.
Cứ
thế, đến tận khi còn hai thư chưa đọc, Bạch Lạc Nhân vẫn không biết tí thông tin chân thực nào.
Cậu
không còn tâm trạng chơi trò này nữa, click luôn một trong hai thư.
“Haha…
Hết kiên nhẫn rồi hả? Em bảo anh mở cái kia, anh lại đi mở cái này, định sẵn là
không có gì hết.”
Tay
tôi đen… Bạch Lạc Nhân mở nốt bức thư cuối cùng.
“Nếu
nội dung các thư trước anh đều hiểu thì chứng tỏ tim anh thực sự không có em nữa.
Chúng mình hết thật rồi hả anh?”
Giây
phút này, nỗi buồn bã pha lẫn bực dọc của Bạch Lạc Nhân đều biến mất, chỉ sót lại
sự bất lực đến trống rỗng. Tảng đá đè nặng sâu trong lòng cậu đã bị đập vỡ, bên
trong chứa đầy bùn đất mang tên “giai cấp xã hội”, dần dần bắt rễ nảy mầm nơi
trái tim. Thạch Huệ là con nhà quan chức, mua một bộ đồ cũng tốn hơn chục ngàn,
ăn một bữa cơm bằng hai tháng tiền ăn nhà cậu. Trước đây cậu không hề nghĩ vậy.
Cho đến khi Khương Viên lại xuất hiện trong cuộc sống cậu, vạch trần cái kém
cói và thấp hèn của bố cậu…
Lòng
cậu thương bố vô cùng, chưa bao giờ coi thường, cũng không cho phép ai coi thường
ông. Nhưng cậu tuyệt đối sẽ không trở thành Bạch Hán Kỳ thứ hai. Rồi một ngày cậu
sẽ đứng trên cao nhìn xuống đời. Đem những kẻ tiểu nhân từng coi bố con cậu
không bằng con kiến ra rút gân, khiến máu thịt thối rữa của chúng phô bày trước
mắt thế nhân, đón nhận lễ rửa tội tàn khốc nhất.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét