Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2015

Chương 12: Sao toàn ngủ thế?

Chương 12: Sao toàn ngủ thế?


Từ sau khi nhận được bịch giấy vệ sinh ấy, Vưu Kỳ giống như bị ma nhập. Vốn đã thường xuyên xì mũi, nay lại càng điên cuồng, một ngày dùng hết một cuộn. Mỗi lần lau xong đều phải quay lại nhoẻn miệng cười với Bạch Lạc Nhân. Dáng vẻ đó giống thiếu nữ mới biết yêu, trông rất dị.

Bạch Lạc Nhân thực sự không chịu nổi nữa. Một tên cao mét tám, mặt nhang nhác Kim Thành Vũ như Vưu Kỳ mà toàn lén làm những chuyện thiểu năng.

– Tôi đã bảo rồi, giấy không phải tôi mua. Cậu đừng làm tôi xấu hổ nữa.

Vưu Kỳ chẳng thèm quan tâm. Tiếng xì mũi càng lúc càng to.

Cuối cùng Bạch Lạc Nhân đành chịu, không buồn ngẩng lên. Bài tập làm hết rồi, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, cậu gục xuống bàn ngủ luôn.

Vưu Kỳ ồn ào như thế mọi người có ai là không khó chịu? Nhưng chẳng ai dám nhắc câu nào. Một nửa số con gái trong lớp thích Vưu Kỳ, nửa còn lại là mọt sách, kể cả nổ mìn cũng không nghe thấy. Mấy thằng con trai chơi game vẫn chơi game, nói chuyện vẫn nói chuyện, căn bản không chú ý tới.

Đương nhiên, chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Dãy ngoài cùng, bàn thứ hai từ cuối lên có một kẻ đang rảnh. Kẻ này làm việc nhanh gọn, dứt khoát. Người khác hai tiết xong bài, anh chỉ cần nửa tiếng là ok. Vưu Kỳ ầm ầm ĩ ĩ, Cố Hải tất nhiên sẽ nhìn sang bên đó. Kết quả, mỗi lần người đầu tiên anh thấy không phải Vưu Kỳ mà là Bạch Lạc Nhân.

Cậu lại ngủ?
______

Cố Hải vô cùng băn khoăn, mọi tối Bạch Lạc Nhân làm gì? Sao cậu buồn ngủ đến thế? Cậu đang ngủ hay nằm đờ ra? Nếu ngủ thật thì vì sao mỗi khi bị gọi tên cậu vẫn trả lời trôi chảy?

– Cậu nhìn ai đấy?

Một giọng nói vang lên từ phía trước.

Cố Hải rời mắt khỏi Bạch Lạc Nhân, nhìn đứa con gái ngồi trước. Nhỏ này xinh xắn đáng yêu, giọng nói êm tai pha trộn giữa Bắc Kinh và Hồng Kông, Đài Loan, hoàn toàn có thể khiến người nghe nổi da gà.

– Cậu quen cậu ấy không?

Cố Hải chỉ Bạch Lạc Nhân.

Đan Hiểu Tuyền dịu dàng nhìn Cố Hải:
– Ai mà không biết cậu ấy? Hồi trước là hot boy lớp tớ. Tớ còn theo đuổi cậu ấy cơ, nhưng đáng tiếc người ta không thích. Nói cho cậu biết nhé, cậu ấy cá tính lắm, lại còn rất thông minh nữa. Từ từ rồi cậu sẽ hiểu.

Những lời của Đan Hiểu Tuyền vô hình trung gợi lên hứng thú Cố Hải dành cho Bạch Lạc Nhân.

– Hồi trước cậu ấy có khoái ngủ thế không?
– Có chứ! Ngày nào cũng ngủ. Vào lớp, ra chơi đều ngủ. Tớ kể cho cậu một bí mật, đừng nói ai biết nhé. Bạch Lạc Nhân không có mẹ.

Câu này được thốt ra bằng giọng điệu bà tám, khiến lòng Cố Hải nhói đau. Việc không có mẹ đối với một đứa trẻ được mẹ ôm ấp, cưng chiều thì chỉ là một bi kịch đầy bí ẩn. Miễn không xảy đến với họ, họ sẽ luôn coi đó như thể chuyện lạ.

– Cậu nóng không? Tớ thấy cậu sắp toát hết mồ hôi rồi.

Đan Hiểu Tuyền cầm chiếc quạt nho nhỏ, dùng tư thế vô cùng đẹp mà quạt cho Cố Hải, khiến lũ con trai xung quanh ồ lên.

Cố Hải lườm chúng nó một cái, cả bọn im bặt.

Ra chơi, Cố Hải đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, ngắm đồ dùng học tập cậu bày trên bàn. Một chiếc bút mực bạc màu, trong thời đại bút bi và bút nước hoành hành, bút mực là thứ chỉ người luyện chữ mới có; một lọ mực năm hào sắp thấy đáy; một cái thước kẻ mờ hết số; một cái hộp bút giản dị. Trong ngăn bàn nhét cái balô đứt quai không biết bao nhiêu lần, khâu bằng chỉ đủ màu, nhìn rất gai mắt.

Thật sự thì Cố Hải chẳng phải chưa bao giờ thấy người nghèo, nhưng nghèo mà phô ra rõ ràng thế này, Cố Hải lần đầu tiên mới gặp.
______

Tan học, một chiếc xe quân đội im lặng đỗ dưới tán cây cách cổng trường không xa. Chỗ này không được phép đỗ xe, nhưng biển số của nó từ lâu đã trở thành biểu tượng quyền lực của cả khu vực. Đừng nói đỗ ở gốc cây, có đỗ trên ngọn cây cũng chẳng ai dám lôi đi.

– Cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, không phải đến đón. Cháu tự bắt taxi là được.

Sức chịu đứng của Cố Hải đối với những người xung quanh luôn luôn rất thấp.

Tài xế cười hùa theo, gật đầu:
– Chú sợ cháu gặp chuyện. Nơi này tình hình giao thông kém, tài xế lái ẩu, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?... Thôi, lên xe đi. Tiểu công tử của tôi ơi, cháu cãi nhau với thủ trưởng cũng đừng hành hạ bản thân.

Cố Hải liếc mắt về phía cổng trường, bỗng nhiên thấy một người, nhìn chằm chằm vài giây rồi bước vội sang đường. Chú tài xế chưa kịp phản ứng thì anh đã bắt taxi phóng đi rồi.

2 nhận xét:

  1. E nói thiệt nhá ... edit rất mượn , e thích nc thực tế kiểu mày tao như chủ nhà edit

    Trả lờiXóa