Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Chương 20: Một cơn gió mạnh nổi lên!

Chương 20: Một cơn gió mạnh nổi lên!

Buổi sáng, trước khi Cố Hải bước vào lớp, một nam sinh luộm thà luộm thuộm đứng trước cửa, đánh giá Cố Hải từ đầu đến chân. Lúc Cố Hải đi ngang qua, cậu ta níu cánh tay Cố Hải.

– Tôi hỏi cậu một chuyện.

Cố Hải liếc nhìn khuôn mặt nhem nhuốc ấy.

– Chuyện gì?
– Ra kia rồi nói. Những lời này không thể để người khác nghe thấy.

Cố Hải nén giận, đi theo.

– Tôi hỏi cậu… – Hơi thở của cậu ta phả vào tai Cố Hải – Cậu là bộ đội xuất ngũ hả? Cố ý làm giả chứng minh thư để đi học lấy bằng?

“A!!!”

Một tiếng thét dài chói tai vang vọng khắp hành lang.

Khi bước vào lớp, Cố Hải cảm thấy như mình trúng xổ số, hôm nay Bạch Lạc Nhân không đến muộn. Cậu ngồi nghiêm túc tại chỗ, tay đè lên quyển sách, mắt chuyển động không ngừng.

– Ồ, hôm nay bắt taxi đến à?

Cố Hải vừa nói vừa cười, ngồi xuống.

– Ba giờ sáng tôi đã dậy rồi.

Cố Hải ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không coi lời Bạch Lạc Nhân nói là thật.

– Thế mấy giờ cậu ngủ?
– 2 giờ 50
– Nghĩa là cả đêm không ngủ?

Bạch Lạc Nhân nghiêng người, buông thõng hai tay, áp nửa mặt lên bàn. Cậu nhìn chằm chằm cái đinh trên tường, ngẩn ngẩn ngơ ngơ như mất hồn.

Cố Hải giả vờ sắp xếp đồ đạc, thực chất là luôn để ý quan sát Bạch Lạc Nhân.

Bọng mắt thâm quầng, trong mắt có tơ máu, xem ra cậu thật sự thức trắng đêm.

Bạch Lạc Nhân nằm một lát, bắt đầu buồn ngủ. Cậu điều chỉnh tư thế để ngủ cho thoải mái.

Két…

Tiếng động chói tai vang lên làm Bạch Lạc Nhân choàng tỉnh. Rồi cái bàn phía sau đập vào lưng cậu rất mạnh, khiến Bạch Lạc Nhân phải xuýt xoa.

– Tôi nhặt đồ.

Nhặt cái thước bị ném xuống đất lên, Cố Hải kéo bàn về.

Lưng hơi hơi đau, Bạch Lạc Nhân chịu nhịn. Cậu biết Cố Hải cố tình nhưng chẳng còn tâm trí đâu mà so đo với anh. Đầu Bạch Lạc Nhân nặng như đeo chì, vừa gục xuống bàn đã ngủ luôn.

– Ê, Tiểu Bạch!

Cố Hải giật tóc sau ót Bạch Lạc Nhân, kéo đầu cậu lên.
– Này, đêm qua cậu không ngủ vì vui quá hả?

Ánh mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân bị sự mơ màng bao phủ. Cậu chầm chậm quay đầu lại, lạnh giọng cảnh cáo:
– Tôi nói cho cậu biết, hôm nay tâm trạng tôi không tốt. Cậu đừng chọc tôi.

Cố Hải làm như nghe không hiểu:
– Tâm trạng không tốt? Vui quá hóa buồn?

Bạch Lạc Nhân nghiến răng, túm cổ áo Cố Hải, phẫn nộ lườm anh:
– Cậu không hiểu tiếng người à?

Cố Hải giơ hai tay lên, cười bất thường:
– Tôi không hiểu thật.
– Tiết tự học sáng nay chúng ta sẽ học từ mới của chương ba. Trước tiên tôi sẽ đọc trước cho các em một lần.

Cả lớp lập tức im lặng. Khuôn mặt xinh đẹp của giáo viên chủ nhiệm La Hiểu Du đánh bay cơn buồn ngủ của học sinh. Bạch Lạc Nhân giữ nguyên tư thế một lát rồi mới buông Cố Hải ra, cứng ngắc quay người lại, bò ra bàn ngủ tiếp.

Năm phút đầu tiên, Bạch Lạc Nhân ngủ chập chờn, lo Cố Hải lại đùa ác. Sau thấy không có động tĩnh gì, cậu mới yên tâm ngủ. Ngay lúc cậu sắp bước vào cõi mộng, bỗng nhiên cảm giác thấy có đôi bàn tay trườn lên lưng, bắt đầu kéo áo mình.

– Khụ khụ… Áo rách nhiều lỗ thế này sao mà mặc được? Cậu không nỡ vứt thì cũng phải khâu vào chứ? Dùng hết đống chỉ ấy cho tôi rồi hả?

Đầu Bạch Lạc Nhân dụi dụi. Một lần nữa bị đánh thức khiến cậu khó chịu kinh khủng.
– Cậu đừng nhây nữa được không?

Cố Hải tỏ vẻ thông cảm:
– Xin lỗi, cậu ngủ tiếp đi. Tôi thề không làm phiền cậu.

Bạch Lạc Nhân dịch bàn về phía trước, rồi lại dịch ghế về phía trước, đảm bảo tay Cố Hải không chạm được tới mình, sau đó mới gục xuống. Lần ngủ này tăng cường cảnh giác hơn. 

Một phút, hai phút, ba phút,… Bạch Lạc Nhân nhẩm tính thời gian, tinh thần từ căng thẳng dần dần trở nên thư thái, năng lực phản ứng của tay chân và đôi tai cũng giảm dần. Đột nhiên, ngón tay của Bạch Lạc Nhân động đậy. Cậu mở mắt ra, mọi chuyện vẫn bình thường, thế là lại nhắm mắt vào.

Đột nhiên, một bàn tay bò lên lưng Bạch Lạc Nhân.

Chết tiệt!

Bạch Lạc Nhân bật dậy, gào:
– Mẹ, cậu điên à?

Bên cạnh cậu có một người đang đứng. Bạch Lạc Nhân trừng mắt liếc qua, rồi ngay lập tức dại ra.

Ánh mắt và bàn tay của La Hiểu Du đều đặt trên người Bạch Lạc Nhân. Trong lớp vốn vang vang tiếng đọc bài bỗng lặng ngắt như tờ. Mọi người đều nhìn về phía cậu học sinh ngang nhiên ngủ gật, bị cô gọi dậy còn chửi um lên này.

– Xin lỗi cô, em tưởng…

Bạch Lạc Nhân không nhìn cũng biết giờ mặt Cố Hải rất đói đòn.

La Hiểu Du sa sầm nét mặt:
– Em ra đây một lát.

Ra đến ngoài cửa, Bạch Lạc Nhân lập tức giải thích với La Hiểu Du:
– Thưa cô, em không nói cô. Em nói Cố Hải ạ.

Khóe mắt La Hiểu Du đã đỏ cả lên rồi.
– Em đừng viện cớ. Hồi trước Cố Hải xin đổi chỗ đã bảo vì thân với em nên em ấy mới chuyển sang ngồi dưới em.
– …

Bạch Lạc Nhân chịu thua.
– Vâng, coi như nãy em chửi cô. Cô cứ nghĩ cách phạt đi ạ.

Không ngờ Bạch Lạc Nhân vừa nói câu này xong, La Hiểu Du khóc luôn.

Bạch Lạc Nhân sợ nhất là phụ nữ khóc, nhưng từ tối qua đến sáng nay gặp liền hai người khóc trước mặt cậu. Đám sương mù trong lòng lại dày thêm một tầng. Cậu bất lực, tìm hết túi trên túi dưới mà không có cái khăn giấy nào. Cũng khó trách, đến cả đau bụng đi vệ sinh cậu còn chẳng mang theo nữa là.

– Cô ơi, em sai rồi. Cô đừng khóc nữa.

Bảo cô nóng tính cơ mà? Sao nói khóc là khóc ngay được? Chẳng lẽ cô cũng thất tình?

– Thôi, em vào lớp đi. Cô đứng đây khóc một lát đã.  
– Cô…
– Đi vào!

Cuối cùng La Hiểu Du hét lên, theo đó từng dòng nước mắt tuôn dài, khiến người ta xót xa. Đặc biệt là đàn ông, nhìn thấy càng đau lòng hơn.

Bạch Lạc Nhân không nhịn được mà nghĩ nếu Thạch Huệ đứng khóc trước mặt cậu thì liệu cậu có mềm lòng chấp nhận quay lại không?

Lúc vào lớp, Bạch Lạc Nhân tránh thế nào cũng không tránh nổi ánh mắt nham hiểm của Cố Hải.

Rõ ràng là một đôi mắt đầy cương nghị, trầm tĩnh nhưng lại ẩn chứa sự giảo hoạt như loài sâu độc khó lòng phát hiện ra.

Bạch Lạc Nhân vừa đặt mông ngồi xuống, giọng nói đằng sau đã vang lên:
– Tôi đã bảo sẽ không quấy rầy cậu nữa thế mà cậu còn mở mồm ra chửi. Cậu thấy mình đần không?

Bạch Lạc Nhân lạnh lùng thu dọn sách vở trên bàn.

– Tôi đang hỏi cậu đấy.

Ghế bị đạp một phát, người Bạch Lạc Nhân lao về phía trước nhưng ngay lập tức lấy lại được thăng bằng.

Cậu biết loại người này giống như chó. Mình không để ý đến nó, nó chẳng để ý đến mình; cho nó miếng ăn, nó theo cả ngày; đánh nó một cái, nó hễ gặp lần nào là cắn lần ấy.

Đối phó với loại người này chỉ có một cách: tránh thật xa ra.

– Chúng ta đổi chỗ đi.

Vưu Kỳ quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân.
– Đổi chỗ làm gì?
– Đừng hỏi nhiều. Coi như giúp tôi một việc.

Vưu Kỳ gật đầu, thu dọn sách vở chuyển xuống bàn Bạch Lạc Nhân, không quên đem theo mấy cuộn giấy ăn của mình.

Bạch Lạc Nhân ngồi vào chỗ Vưu Kỳ, vừa định cất mấy quyển sách vào ngăn thì thấy bên trong toàn giấy là giấy… Vốn muốn ném trả Vưu Kỳ nhưng nghĩ đằng sau là bàn mình nên đành nhịn.

Những ngày tháng không bị làm phiền thật thoải mái.

Vưu Kỳ tuy lắm mồm nhưng không nói câu nào quá đáng, Bạch Lạc Nhân nghe cậu ta lảm nhảm đằng sau chẳng mấy chốc đã buồn ngủ.

Đang mơ mơ màng màng, uỵch một cái.

Lưng Bạch Lạc Nhân còn chưa hết đau đã bị bàn đập thêm phát nữa.

Đệt, gì thế?

Bạch Lạc Nhân ngoảnh lại, thấy Vưu Kỳ cũng đang đau xuýt xoa.

– Đừng trách tôi. Tại tên đằng sau ẩn tôi trước nên theo quán tính mới đập vào cậu. 

Bạch Lạc Nhân tức sôi máu. Cậu biết với khả năng của Cố Hải, kể cả cậu có chuyển lên đầu Cố Hải vẫn dám đẩy cả dãy lên bục giảng. Nếu thật sự động tay động chân với cậu ta, người chịu thiệt chắc chắn là mình. Không thể dùng vũ lực thì giờ phải vận dụng trí khôn. Bạch Lạc Nhân tạm thời quên đi sự phiền muộn trong lòng, bắt tất cả các tế bào não phải hoạt động để đối phó kẻ địch vừa cứng đầu vừa quỷ quyệt này.

Tiết bốn là tiết tự học, Cố đại công tử lại thấy trống rỗng, cô đơn. Anh vỗ vai Vưu Kỳ, chỉ cuộn giấy vệ sinh trên bàn cậu ta.
– Cho tôi một cuộn, tôi hết giấy dùng rồi.

Ánh mắt lạnh lùng của Vưu Kỳ quét xuống bàn sáu, nửa lớp bị cậu ta đóng băng.
– Cho cậu một mẩu còn chưa đủ? Muốn cả cuộn?!
– …

Cuối cùng, Vưu Kỳ vẫn không chịu nổi áp lực, đành phải nén đau đưa một cuộn giấy cho Cố Hải.

Cố Hải xé nilon bọc ngoài ra, tìm chỗ đầu. Sau khi giở ra, cố ý run tay, tung đầu kia của cuộn giấy lên bàn Bạch Lạc Nhân.

– Xin lỗi, trượt tay.

Cố Hải nhảy tới bên cạnh bàn Bạch Lạc Nhân, cầm cuộn giấy về. Nhưng, khi ném anh ném bên trái, nhặt lại nhặt từ bên phải. Một vòng cả đi cả về vừa hay quấn Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ vào trong.

– Ế? Chuyện gì thế này? – Cố Hải giả vờ như không hiểu, lại cầm cuộn giấy bước sang, đi đi về về thêm một vòng.

Vưu Kỳ đã nhìn ra chân tướng, vội vàng hô ngừng:
– Đừng quấn nữa. Quấn nữa là trói luôn bọn tôi đấy.

Bạch Lạc Nhân kéo Vưu Kỳ:
– Kệ cậu ta.

Cố Hải dùng hết cuộn giấy vệ sinh trong tay rồi viết một mẩu giấy đưa cho đứa con gái bàn bên.
– Đưa hộ tôi cho tên ngồi bàn năm dãy ngoài cùng.
____

– Xé mau thôi còn chờ cái gì? – Vưu Kỳ giơ tay muốn xé.

Bạch Lạc Nhân liếc mắt thấy mẩu giấy kia, lập tức ngăn cản Vưu Kỳ.

– Đừng xé. Tuyệt đối không được động vào.

Ngay sau đó, Bạch Lạc Nhân lôi đống giấy xì mũi trong ngăn bàn ra, thả trượt qua chiếc cầu giấy vệ sinh mà Cố Hải đã bắc, tốc độ rất nhanh. Vưu Kỳ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, bàn đằng sau đã trở thành biển giấy xì mũi.

Cố Hải thầm hô thôi hỏng, muốn bảo đừng đưa mẩu giấy đó nữa nhưng đã muộn, nam sinh nọ mở ra đọc xong rồi. Tiếp đó, cậu ta vươn tay bật quạt trần.

Gió nổi lên, hơn mười tờ giấy xì mũi bay tạt vào mặt, vào người Cố Hải.
  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét