Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Chương 18: Cậu cười chết đi!

Chương 18: Cậu cười chết đi!

Trong trường, thường xuyên thấy bọn con trai để lộ vai lượn quanh, giống như Vưu Kỳ vừa học thể dục xong, nhưng người đạt tỉ lệ 100% ngoái đầu nhìn thì sợ rằng chỉ có mình Cố Hải. Cơ bắp của người ta có thể lên sàn catwalk trình diễn được rồi. Thằng con trai nào không ghen tị?

Về đến lớp, Cố Hải vẫn là đối tượng bàn tán của mọi người. Đối diện với những ánh mắt quan tâm không ngừng bay tới, Cố Hải thấy mình phải mau chóng mặc áo vào, nếu không sẽ bị nghi ngờ rằng bản thân cố tình khoe khoang.

Giở áo ra, xỏ hai tay qua, sau đó chui đầu vào…

Chui, chui, chui…

Ớ? Sao không chui vào được?

Lẽ nào nhầm lỗ rồi?

Cố Hải rút đầu ra, đặt áo lên đùi. Sau đó, anh phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng.

Sao áo len ba lỗ của mình chỉ còn hai lỗ?

Cổ đâu? Cổ biến đâu mất rồi?

Cố Hải cuống cuồng lật tìm. Sau đó, anh thấy tầng tầng lớp lớp chỉ đen xuất hiện xung quanh cổ áo giống như lũ kiến dàn trận trước cơn mưa, trông rất khó chịu.

Cổ bị khâu kín rồi làm sao chui vào được?

Cố Hải ngẩn ra một lát, vội vàng lục ngăn bàn.

Kim chỉ đã biến mất.

Anh ngước nhìn chỗ Bạch Lạc Nhân, không một bóng người; quay đầu sang, thấy khuôn mặt như cười như không ở cửa sau của lớp. Chẳng biết cậu đứng đó bao lâu, nhưng từ nét mặt có thể biết cậu đã thưởng thức toàn bộ quá trình anh mặc áo.

Dưới cái nhìn chằm chằm của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân chậm rãi về chỗ ngồi, không nói gì. Vẫn tiếp tục không nói gì. Bỗng nhiên…

– Hahahahahaha…

Cậu không chịu nổi, cười bò ra bàn.

Vưu Kỳ ở đằng trước giật cả mình. Cậu chưa bao giờ nghe thấy Bạch Lạc Nhân cười sảng khoái như thế. Lúc quay đầu lại, Bạch Lạc Nhân đã chảy cả nước mắt, vừa cười vừa vỗ bàn, có vẻ như không thể khống chế được cảm xúc.

– Cậu bị làm sao đấy hả?

Câu hỏi của Vưu Kỳ không nhận được câu trả lời. Bạch Lạc Nhân cười đến độ không màng chuyện gì nữa.

Thằng nhãi, coi như cậu cao tay!

Nếu là hồi trước, với tính khí của Cố Hải thì đã lôi Bạch Lạc Nhân ra đánh từ lâu rồi. Nhưng hôm nay không biết tại sao thấy Bạch Lạc Nhân hả hê, anh đột nhiên có cảm giác dở khóc dở cười.

Chuyện này trách ai đây?

Kim chỉ do mày mang tới, áo người ta cũng do mày cắt, giờ người ta trả đũa thì mày còn kêu ca nỗi gì?

Mau mau chóng chóng cắt chỉ đi thôi.

Biết vậy hôm qua đã chẳng mua loại chỉ dai thế.

Cố Hải lê la khắp nơi mượn kéo.

Chuông vào lớp vang lên. Từ lúc đứng dậy chào cô cho tới khi ngồi xuống, tay Cố Hải vẫn mân mê cái áo. Khâu chắc quá, cắt mãi mới thủng một lỗ nhỏ.

Tiết này là tiết Hóa. Giáo viên Hóa là một cô giáo hơn năm mươi tuổi, dạy dỗ nghiêm khắc, tư tưởng cứng nhắc. Cô mở giáo án, mắt liếc phía dưới một vòng, nhắm trúng ngay Cố Hải.

– Cậu ngồi bàn cuối cùng, vào lớp không được để vai trần!

Tất cả mọi ánh nhìn đều dồn về phía Cố Hải, Cố Hải thậm chí còn có thể đọc được những hàm ý trong đó. Giờ Thể dục khoe mẽ đã đành, vào lớp còn tỏ vẻ cool ngầu, không ngại à?

– Thưa cô, áo em gặp chút vấn đề, giải quyết xong ngay bây giờ đây ạ.

Nói hết câu, Cố Hải bắt đầu tập trung vào cắt. Nhưng Bạch Lạc Nhân khâu lung tung, chỗ nào cũng toàn chỉ là chỉ, cắt rất lâu. 10 phút sau, Cố Hải mới cắt được một nửa.

– Cậu kia, nếu cậu thích cởi thì đi ra ngoài. Ai nhìn cậu thế nào tôi chẳng quan tâm. Đừng học tiết tôi nữa. Nó ảnh hưởng rất lớn tới tâm trạng giảng bài của tôi.

Phủi mạnh mấy sợi chỉ đứt, Cố Hải thấy vai Bạch Lạc Nhân run run.

– Thằng khốn, cậu khâu bao nhiêu mũi hả?
– Cậu hít xà bao nhiêu lần thì tôi khâu bấy nhiêu mũi.
– Đệt!

Cố Hải muốn tự tử. Anh làm nhiều thế để làm gì? Mệt rã rời còn bị người ta chơi cho một vố.

Bạch Lạc Nhân xoa bụng. Cậu đã cười hết sạch chút thể lực sót lại, hôm nay tan học liệu có lết về nhà nổi không.  

Cuối cùng Cố Hải vẫn ra khỏi lớp, đứng ngoài cắt chỉ, cắt tới khi hết giờ mới giải cứu được cái cổ áo nhưng vấn đề là cái áo hỏng hết cả rồi. Anh mua kim to quá, nãy còn làm vội làm vàng nên hơi bất cẩn.

Cúi đầu nhìn. Thôi xong, cổ áo bị cắt lẹm rồi!

Chuông ra chơi vang lên, Cố Hải vào lớp. Bạch Lạc Nhân đang thu dọn đồ đạc, thấy Cố Hải trở về thì cười thầm.

Cố Hải kéo mạnh đầu Bạch Lạc Nhân đến gần, dùng ánh mắt dữ dằn lườm cậu:
– Cậu cuối cùng cũng biết cười rồi à?
– Lúc nào mà tôi chả biết!

Bạch Lạc Nhân nói xong, liếc cổ áo Cố Hải thấy biến thành như thế lại không nhịn nổi, cười phá lên.

Cố Hải đẩy đầu Bạch Lạc Nhân ra:

– Cậu cười chết đi!
________

Nói thật là tôi vẫn chưa hiểu cái style ăn mặc của trường này... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét