Chương 9: Không ngờ ăn khỏe thế!
Sơ đồ chỗ ngồi do Bạch Lạc Nhân chép được photo ra
57 bản, phát cho mọi người. Lúc nhận sơ đồ, Cố Hải không dán lên bàn ngay mà ngồi lặng im ngắm nghía rất lâu.
Anh bị cuồng chữ.
Từ nhỏ Cố Uy Đình đã dạy Cố Hải nét chữ nết người, chữ
một người có thể phản ánh chân thực tính cách và phẩm chất người này. Chữ của Bạch
Lạc Nhân cứng cáp, phóng khoáng, khác hẳn với dáng vẻ khó chịu khi nói chuyện với
anh ngày hôm qua.
Lẽ nào mình quá đáng ghét?
Cố Hải muốn thăm dò thêm.
Chuông báo ra chơi vừa vang lên, Cố Hải đã cầm sơ đồ chỗ
ngồi đến chiếc bàn đằng trước Bạch Lạc Nhân, cũng chính là chỗ Vưu Kỳ, ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân đang vội vội vàng vàng làm bài tập,
không có thời gian ngẩng đầu, đồng nghĩa với việc chẳng quan tâm tới ánh nhìn nồng
cháy của vị thái tử gia này.
Một phút sau, Cố Hải rút cục cũng mở miệng:
– Đây là chữ
cậu hả?
Não Bạch Lạc Nhân đang hoạt động với tốc độ cao,
câu nói của Cố Hải lập tức khiến mạch tư duy của cậu gián đoạn, cầm thước mà không
biết nên kẻ đường phụ ở đâu, cuối cùng bực mình, ném thẳng thước vào đầu Cố Hải.
– Có chuyện
gì không? Không thì đừng phá đám.
Lúc này Cố Hải mới nhìn rõ mặt Bạch Lạc Nhân. Đẹp trai,
hợp với chữ cậu. Không phải hot boy kiểu đại trà mà rất có nét riêng. Nếu xét từng
bộ phận thì chẳng cái nào quá nổi trội, nhưng gộp lại tạo nên nét đặc biệt.
Dường như Bạch Lạc Nhân không nhận ra Cố Hải đang đánh
giá mình, vẫn vắt óc suy nghĩ đề bài đó. Đột nhiên, Cố Hải vươn tay chạm vào vở cậu:
– Tôi biết
làm đề này.
Bạch Lạc Nhân giữ tay Cố Hải, ung dung hất ra:
– Cảm ơn,
tôi tự giải được.
Xuống tay rất mạnh. Nếu không phải da Cố Hải ngăm đen
thì cả bàn tay đã đỏ lên rồi.
– Nhặt thước
cho tôi.
Đây là mệnh lệnh Bạch Lạc Nhân đưa ra cho Cố Hải. Cố Hải ngồi
im.
– Sao cậu lì
thế? Chỉ bảo nhặt cái thước thôi mà? Không nhanh lên một tí được à?
Mắt Cố Hải như hai con dao găm làm bằng băng được lấy về từ
Bắc Cực, nhưng dưới ánh nắng ấm áp của Bạch Lạc Nhân, băng tan chảy như kỳ
tích. Đành chịu thôi, mỗi người đàn ông đều có lòng bao dung vô hạn với người
mình coi trọng. Ai bảo chữ người ta đẹp.
Thái tử gia của chúng ta cúi xuống nhặt thước kẻ,
cung kính đưa cho Bạch Lạc Nhân.
Chuông vào tiết vang lên, Cố Hải trở về chỗ ngồi, tay cầm
tờ giấy làm văn xé từ vở bài tập của Bạch Lạc Nhân. Một áng văn dài thật dài đủ
cho anh thưởng thức từ từ.
Buổi trưa tan học, Vưu Kỳ thu dọn hết đồ đạc xong
quay lại nói với Bạch Lạc Nhân:
– Đi ăn cùng
nhé.
– Tôi không ở
kí túc xá, phải về nhà ăn cơm.
Bạch Lạc Nhân bước ra cửa, Vưu Kỳ guồng chân đuổi
theo sau.
– Nay tôi mời.
Mình đi căng-tin ăn đi.
Khụ khụ… Bạch Lạc Nhân ngại không muốn nói. Cậu mời
người ta nên chọn chỗ tốt chứ! Căng-tin trường? Cậu có thù với tôi à?
Nhưng nghĩ tới cơm Bạch Hán Kỳ nấu, Bạch Lạc Nhân vẫn
nhận lời.
Suốt chặng đường, Vưu Kỳ luôn giữ hình tượng lạnh
lùng. Cậu ta không ưa mặc đồng phục mà thích mặc áo sơ mi kẻ caro, lại còn
khoái cởi hai cúc trên, để lộ nửa ngực. Bạch Lạc Nhân phát hiện Vưu Kỳ cứ ra đường
là đeo headphone, ai chào cũng coi như không nghe thấy.
Nhưng chỉ cần Bạch Lạc Nhân nói một câu chọc ngoáy
cậu ta, cậu ta lập tức nhảy dựng. Vậy nên Bạch Lạc Nhân nghi ngờ không biết tai
nghe của Vưu Kỳ rút cục có cắm vào máy hay không.
– Tôi thấy cậu
rất lạnh lùng.
Bạch Lạc Nhân nghĩ mình nghe nhầm. Anh chàng cool
ngầu đi bên cạnh dọc đường chẳng nói câu nào, bây giờ lại kêu người ta lạnh
lùng.
– Lạnh lùng
bằng cậu không?
– Tôi giả vờ
thôi – Vưu Kỳ đột nhiên cười xấu xa –
Còn cậu là thật. Tỏa ra từ trong xương cốt, khiến người khác có cảm giác không
thể tới gần.
– Đừng nói
khó nghe như thế được chứ?
Vưu Kỳ không nói gì, thừa dịp bốn phía vắng người
rút giấy ăn lau nước mũi.
Bạch Lạc Nhân nhìn cậu ta đầy nghi hoặc:
– Cậu bị
xoang à?
Vưu Kỳ ngạc nhiên:
– Chuyện này
mà cậu cũng biết?
– Ngay cả
chuyện này mà còn không biết thì tôi thành thằng mù rồi.
Mỗi tiết Vưu Kỳ lau nước mũi không dưới năm lần. Cứ
ra chơi, Vưu Kỳ rời khỏi chỗ ngồi, Bạch Lạc Nhân ngẩng lên, đều thấy một đống
giấy ăn trắng toát đã qua sử dụng vứt đầy trong ngăn bàn cậu ta. Người không biết
còn tưởng cậu ta đem thùng rác ở nhà vệ sinh đổ vào đấy cơ.
Không nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng thấy ghê. Bạch Lạc
Nhân ép bản thân chuyển đề tài. Nếu không bữa cơm này đừng hòng ăn nổi.
– … Sao cậu
ăn khỏe thế?
Vưu Kỳ nhìn một nùi bày trên bàn ăn, cảm thấy như
mình gặp Võ Tòng. Hai suất cơm, tám cái bánh bao, một bát bánh xào(1),
ba cái bánh mì nướng kẹp xúc xích, kèm thêm một suất lương bì(2) với
đĩa sủi cảo.
Chỗ này mình Bạch Lạc Nhân ăn.
– Nhiều á?
Tôi chưa no đâu.
Vưu Kỳ lạnh sống lưng. Cậu ta luôn muốn giảm béo, bởi
vì chân hơi thô, mặc quần không đẹp. Cậu ta ghen tị với Bạch Lạc Nhân suốt, cân
đối không gầy không béo, giờ thấy cậu ăn nhiều như vậy đâm ra hận.
– Bình thường
cậu chơi môn thể thao nào?
Vưu Kỳ bắt đầu học tập kinh nghiệm.
Bạch Lạc Nhân bớt lại một tí đồ ăn, lau miệng, đáp:
– Trừ cuốc bộ
đến trường thì chẳng tập tành gì. Lúc nào ì ra được thì ì.
– Dị quá. Thế
thức ăn đi đâu hết?
Bạch Lạc Nhân chỉ vào bụng mình:
– Cậu phải hỏi
nó. Tôi không biết.
Nói xong nhấc mông đi thẳng.
Vưu Kỳ đờ ra một lúc, lòng buồn rầu. Mời bữa này
xong quẹt cháy thẻ mất. Cả ngày hôm nay đừng mơ ra căng-tin ăn cơm.
– Đàn anh,
cho em mượn thẻ cơm được không? Em quên không mang rồi. – Ánh mắt ngây thơ khiến
mọi người chết ngắc.
Vưu Kỳ lấy hai ngón tay kẹp chiếc thẻ, phóng ra ánh
mắt xấu xa:
– Cứ lấy mà dùng.
Không cần trả lại.
__________
Chú thích:
(1) Bánh xào: một món ăn vặt, nguyên liệu chính gồm bánh mì, trứng, bắp cải.
(2) Lương bì: món ăn vặt ở miền Tây Trung Quốc, được làm từ gạo.
Bạn Kỳ quá là màu :v
Trả lờiXóa