Chương 10: Lột da nó!
– Bạch Lạc Nhân, em ra đây một lát.
Giữa tiết tự học, Bạch Lạc Nhân bị giáo viên môn
Văn gọi ra ngoài.
– Tôi không biết cậu có ý kiến với tôi hay việc
tôi giao bài tập. Nếu có cứ nói thẳng, không cần phải chống đối. Vốn ấn tượng
của tôi về cậu rất tốt nhưng lần này cậu thật sự khiến tôi hơi bị thất vọng.
Bạch Lạc Nhân bị mắng mà chẳng hiểu đầu cua tai
nheo ra sao.
– Cậu giải thích đi. Thế này là thế nào?
Giáo viên dạy Văn ném quyển vở bài tập vào người Bạch
Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân mở ra xem, bên trong không có lấy một
chữ. Bài văn duy nhất đã bị xé mất rồi. Cậu nghĩ kỹ lại, bài mình viết theo yêu
cầu của cô tuy giọng văn bình thường nhưng cũng chẳng đến nỗi bị xé, bị mắng.
– Cậu nộp vở trắng cho tôi là có ý gì?
– Vở trắng ạ?
Câu này khiến cho Bạch Lạc Nhân chết lặng.
Cô nổi cơn tam bành:
– Đừng giả vờ giả vịt. Tôi dạy học bao nhiêu năm
nay có trò gì mà tôi chưa thấy? Về bổ sung bài, viết bản kiểm điểm.
– Không phải ạ… – Bạch Lạc Nhân hơi cuống – Cô ơi,
em làm bài rồi mà không biết ai xé mất.
Giáo viên Ngữ Văn chầm chậm quay đầu lại, ánh mắt
như ác quỷ nhìn Bạch Lạc Nhân rất lâu:
– Ý cậu bảo tôi xé?
– Không, em không có ý đó!
– Giờ Văn lần sau không cần phải học nữa. Đứng
ngoài cửa tự ngẫm đến lúc nào hiểu ra thì thôi.
Bạch Lạc Nhân đứng im tại chỗ.
Cô quay đầu đi rồi lại hét:
– Đừng tưởng tôi dễ bắt nạt!
Là ai bắt nạt ai đây? Bạch Lạc Nhân âm thầm nghiến
răng nghiến lợi. Mẹ nó, để tao biết thằng khốn nào xé vở tao, tao lột da.
______
Ở một hàng lẩu trên con phố lớn phía ngoài Sùng Văn
Môn, Cố Hải đang ăn uống với hai người bạn. Họ là bạn nối khố của anh. Ba đứa
trẻ lớn lên trong quân khu, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu mười mấy năm.
– Mấy hôm nay ông già không đến tìm mày thật à?
– Không đến.
– Ồ, lần này ông già nén giận giỏi thật.
Cố Hải nhếch mép, nghịch chén rượu trong tay, lạnh
nhạt nói:
– Ông ấy làm sao mà nhịn được? Vốn ngứa mắt tao sẵn.
Theo tao thấy thì ông ấy muốn tao đi từ lâu rồi, chẳng qua ngại đuổi thôi.
– Tốt xấu gì cũng là con trai ruột, chắc không tàn nhẫn
đến thế đâu?
Lý Thước rót rượu cho Cố Hải. Ba người cụng ly rồi
uống cạn.
– Bây giờ mày mới biết ông ấy tàn nhẫn à? Còn nhớ hồi
bé tao cãi ông ấy, bị treo lên xà nhà đánh không? Nếu không có mẹ thì tao chẳng
sống nổi đến ngày hôm nay.
Chu Tự Hổ gật gù:
– Lúc nhỏ tao nhìn thấy bố mày là sợ phát khiếp.
– À đúng rồi, lần trước mày bảo có người phá kế hoạch
của mày, máy quay phim bị cướp mất, đã tóm được chưa?
Cứ nghĩ đến chuyện này Cố Hải lại thấy tức anh ách:
- Tao thấy hai cái máy ở chợ đen rồi, nhưng kẻ bán
dùng chứng minh thư giả, điều tra hơi phức tạp. Phức tạp đến đâu tao cũng phải
tìm ra. Tao muốn xem đứa nào dám cướp đồ của tao.
Lý Thước lắc đầu, cười:
– Nó chết chắc rồi.
Chu Tự Hổ vừa thả thịt vào nồi, vừa hỏi Cố Hải:
– Tao nghe đồn bà kia có thằng con trai. Mày gặp
chưa?
– Tốt nhất nó đừng để tao thấy.
Lý Thước trêu:
– Mày không sợ một ngày nào đấy nó trèo lên đầu mày
ngồi à?
Cố Hải lườm Lý Thước, suýt chút nữa làm mấy miếng
thịt nóng hổi trong bát Lý Thước đóng băng.
Chu Tự Hổ vỗ vai Lý Thước, cười giảng hòa:
– Thôi thôi, đừng nói mấy chuyện lãng nhách ấy. Ăn
mau lên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét