Thứ Bảy, 26 tháng 12, 2015

Chương 13: Phải kết bạn với người này!

Chương 13: Phải kết bạn với người này!

– Bác tài, làm phiền bác lái chậm một chút.

Tài xế taxi khó chịu đáp:
– Thế này mà còn chưa đủ chậm? Cậu nhìn công-tơ-mét xem nó chỉ đến vạch nào?
– Bác cứ đi theo người đằng trước. Mặc đồng phục xanh lam kia kìa. Bám theo cậu ấy là được ạ.

Tài xế nổi cáu:
– Hóa ra từ nãy tới giờ cậu bắt tôi theo đuôi một người đi bộ hả? Cậu cố tình hành tôi à? Xe này tính tiền trên kilômét chứ không tính thời gian. Tốn bao nhiêu lâu để bò nửa cây số, có đáng không?  

Cố Hải rút 200 tệ chìa ra.

Thái độ tài xế ngay lập tức hòa hoãn.
– Ê nhóc, nếu cậu muốn bám theo một người đi bộ sao không xuống mà đi? Hoặc thuê lấy cái xe điện. Tiết kiệm được ối tiền. Vài bước chân tốn 200 tệ, cậu không xót à?
– Đi bộ dễ bị phát hiện… Nhanh bác, cậu ấy rẽ rồi.

Đến tận đầu ngõ nhà Bạch Lạc Nhân, Cố Hải mới xuống xe. Khu này toàn tứ hợp viện cũ kỹ, đổ nát, không ăn nhập gì với nhà cao tầng xung quanh. Dựa trên kinh nghiệm của Cố Hải mà phán đoán thì nhà ở đây sắp bị giải tỏa, những cô bác sống trong các con ngõ sắp mất đi tổ ấm duy nhất của mình rồi, bởi vì tiền đền bù không đủ để họ mua bất cứ căn hộ nào ở Bắc Kinh.

Bước vào ngõ, Cố Hải thấy Bạch Lạc Nhân đi vào một ngôi nhà.

Anh cúi đầu nhìn đồng hồ. Năm mươi phút. Giờ anh đã hiểu tại sao Bạch Lạc Nhân luôn tới muộn. Theo quan sát của Cố Hải thì với điều kiện gia đình Bạch Lạc Nhân, e rằng đến một chiếc xe đẹp cậu cũng không có.   

Bạch Lạc Nhân vào phòng, vứt cặp lên chiếc giường bừa bộn, lột đồng phục rồi cởi trần chạy thằng ra nhà bếp. Cậu mở nồi cơm điện, đơ mấy giây, sau đó hét lên với Bạch Hán Kỳ đang ở trong sân:
– Bố bảo nấu cháo cơ mà? Sao lại thành cơm?

Bạch Hán Kỳ vỗ trán, vẻ mặt đầy hối hận:
– Nãy bố mải giặt đồ quên béng mất chuyện nấu cháo. Nước trong nồi cạn, thế là thành cơm.

Lúc Cố Hải bước đến cổng, Bạch Lạc Nhân đang đổ nước máy vào bát. Cơm trong bát liền vữa ra thành cháo. Cậu uống hết bát này tới bát khác, bên cạnh chỉ có một đĩa dưa muối.

Ăn xong, Bạch Lạc Nhân xả bát qua loa rồi úp lên tủ. Lát sau ra ngoài, thấy Bạch Hán Kỳ đang phơi quần áo. Cậu nổi nóng, rút một cái quần lót, hỏi Bạch Hán Kỳ:
– Cái quần này sạch cơ mà? Sao bố lại giặt nữa? Con có ba cái thì một cái bố đổ xuống cống, một cái bẩn, cái này sạch bố lại giặt mất. Thế mai con mặc bằng gì?

Bạch Hán Kỳ ngẩn ra, sau đó chà đôi bàn tay ướt đẫm lên quần áo, dịu giọng nói:
– Bố đi mua cho con cái mới nhé.
– Thôi ạ – Bạch Lạc Nhân giữ Bạch Hán Kỳ – Giờ con mặc, sáng mai là khô.

Cố Hải bị hai bố con nhà này chọc cười.

Lúc về Cố Hải không bắt xe mà chạy bộ, một công đôi việc đỡ phải tập ở nhà nữa. Trong đầu anh luôn lặp đi lặp lại những cảnh tượng khi nãy mình vừa thấy, đoạn phim về cuộc sống hỗn độn của hai bố con. Càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhưng chuyện vui không chỉ có vậy.

Thật ra, anh đến đó với ba mục đích. Đầu tiên, muốn xem xem tại sao Bạch Lạc Nhân toàn đến muộn; thứ hai, muốn tìm hiểu cuộc sống đồng bào; còn thứ ba chính là rảnh.

Giờ đạt được cả ba mục đích, cộng thêm một thu hoạch bất ngờ.

Anh nhận thấy những thứ họ có đều là điều mà người kia thiếu nhất.


Theo quy luật bù trừ, anh phải kết bạn với cậu.

2 nhận xét: