Chương 14: Hai người đối đầu rồi
(Trích đoạn tập thoại "Chưa thấy ai mặt dày như cậu")
Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân vẫn đủng đỉnh đi học muộn.
Cậu vừa đặt cặp xuống thì thấy trong ngăn bàn có một chiếc hộp. Cậu lôi nó ra,
ném lên bàn, đợi đến khi nhìn rõ là cái gì, vội vàng tống vào ngăn.
Chuyện gì thế này?
Ai nhét quần lót vào ngăn bàn mình?
Hôm qua cậu còn cười thầm vì chuyện nhỏ kia tặng Vưu
Kỳ giấy vệ sinh, hôm nay lại nhận được một cái quần lót! Có khi nào người ta
để nhầm vào ngăn bàn cậu không?
Một mảnh giấy đánh bay suy nghĩ này của Bạch Lạc
Nhân.
“Tặng cậu đấy.”
Vẫn ba từ y hệt hôm qua. Bạch Lạc Nhân không thèm
so chữ, vứt luôn xuống bàn Vưu Kỳ.
– Cậu có thấy
gớm không thế hả?
Vưu Kỳ đang bò ra bàn ngủ gà ngủ gật, đột nhiên bị
thứ gì đó ném trúng đầu, nhặt lên xem. Òa! Là một cái quần lót.
– Được lắm!
Không ngờ cậu tẩm ngẩm tầm ngầm như vậy đấy Tiểu Bạch! Hôm qua tặng tôi giấy vệ
sinh, hôm nay lại tặng quần lót.
– Biến!
Bạch Lạc Nhân chửi một câu rồi cầm sách đi ra
ngoài.
Cố Hải chứng kiến tất cả, thầm mỉm cười lắc đầu.
Tên này thà mặc quần ướt cũng không tham lam. Rất ngay thẳng!
Chiếc quần lót ướt hành hạ Bạch Lạc Nhân đến khổ sở.
Vốn tối qua mặc nó cả một đêm, sáng nay đã khô rồi nhưng khí ẩm không thể hết
ngay được, hậu quả rõ nhất là tiêu chảy.
Ba tiết học Bạch Lạc Nhân đi wc bảy lần.
Đến lần thứ tám bản thân Bạch Lạc Nhân cũng ngại,
không về lớp nữa, ngồi ngoài nửa tiếng đợi tan học.
Lúc thu dọn đồ đạc, Bạch Lạc Nhân nghe thấy bụng
kêu òng ọc. Cậu giận lây sang Bạch Hán Kỳ. Từ nhỏ tới lớn Bạch Lạc Nhân chịu khổ
không đếm xuể vì tính bất cẩn của Bạch Hán Kỳ.
Bạch Lạc Nhân thở dài, đang định đi thì một vật rơi
xuống đất.
Cậu nhặt lên xem, là thuốc chữa tiêu chảy.
Lạ thật, đâu ra không biết?
Bạch Lạc Nhân có ngốc đến đâu cũng biết hộp thuốc
này không phải do Vưu Kỳ đưa, bởi vì Vưu Kỳ không ra khỏi lớp tức là không thể
tới phòng y tế. Cậu ta sao biết trước mình đau bụng mà chuẩn bị sẵn thuốc?
Giờ nghĩ lại chuyện cái quần lót, Bạch Lạc Nhân
cũng thấy rất kỳ quái.
Quần lót không phải được mua trong trường nên loại
trừ những học sinh ở ký túc xá, nghĩa là loại trừ Vưu Kỳ. Xét sâu hơn nữa, nếu
một nhỏ nào đó thoáng tính, muốn thể hiện tình cảm, tặng quần lót để thăm dò…
Không… Thời gian sao lại trùng hợp thế?
Vừa đúng lúc hôm qua không có quần mặc, sáng nay một
cái quần xuất hiện; vừa đúng lúc hôm qua mặc quần ướt, tan học hộp thuốc trị
tiêu chảy xuất hiện; giống như đã được chuẩn bị sẵn từ trước.
Tức là…
Bạch Lạc Nhân quăng cặp lên bàn, lạnh giọng hỏi:
– Hôm qua ai
theo dõi tôi?
Lúc này trong lớp chỉ còn lác đác vài người nhưng Bạch
Lạc Nhân đoán chắc kẻ đó có mặt. Hắn nhất định đang quan sát nhất cử nhất động
của mình.
Cố Hải đứng hình. Anh không ngờ Bạch Lạc Nhân lại
thông minh như vậy. Chỉ cần dựa vào một cái quần lót và một hộp thuốc mà suy ra
được chuyện hôm qua có người bám đuôi cậu.
– Mẹ nó, đừng
ném đá giấu tay nữa!
Bạch Lạc Nhân nổi giận, ném hộp thuốc vào tường. Nó
bật lại, bị Cố Hải tóm chặt.
Ngay lập tức mọi người đều đánh bài chuồn. Kinh
nghiệm trước đây nói cho bọn họ biết rằng đừng dây vào Bạch Lạc Nhân, tên này
không dễ đối phó. Tất nhiên có một kẻ ngoại lệ, chính là chủ mưu.
– Tôi
Một từ đơn giản nhưng từ miệng Cố Hải thốt ra lại
mang khí phách rung chuyển đất trời. Anh đi về phía Bạch Lạc Nhân, mỗi bước đều
rất vững chãi, dường như chẳng có chút bồng
bột nào của thanh niên độ tuổi này.
– Tôi chỉ
quan tâm cậu thôi chứ không có ý gì khác. Nhân tiện xin lỗi về việc tôi đã làm.
Cố Hải cười, dúi thuốc cho Bạch Lạc Nhân.
Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại. Bạch
Lạc Nhân hiểu đạo lý này.
– Vì hai chữ
tồi tàn mà cậu viết ấy hả?
Đến tận bây giờ, Bạch Lạc Nhân vẫn khó quên nổi chữ
ký minh tinh của Cố Hải. Cũng chính từ hôm ấy, Cố Hải lưu lại ấn tượng vô cùng
xấu trong lòng Bạch Lạc Nhân. Cậu nhìn Cố Hải chỗ nào cũng ngứa mắt, thậm chí
thấy anh đứng dậy trả lời câu hỏi cũng khó chịu.
– Tất nhiên
không phải rồi – Cố Hải ung dung trả lời – Vì tôi xé vở cậu đem về luyện chữ.
Năm giây sau, tiếng hét tức giận của Bạch Lạc Nhân
vang vọng trong lớp học.
– Mẹ mày!
Không từ ngữ nào có thể diễn tả được sự phẫn nộ của
Bạch Lạc Nhân lúc này. Vì một trang giấy đó mà tiết Văn cậu phải đứng ngoài cả một
tuần. Giờ thủ phạm chẳng hề hấn gì kể lại tội ác của mình, không chút hối lỗi.
Bạch Lạc Nhân túm cổ áo Cố Hải, ép anh vào tường.
– Tự nhiên
mày xé vở tao làm gì? Sao mày không nói với tao một câu? Mày đói đòn à?
– Vì tôi
thích chữ cậu. Cậu nên mừng mới đúng.
Bạch Lạc Nhân sắp bị Cố Hải làm tức phát điên,
nhưng giờ cậu không thể bùng cháy, không thể la hét, không thể làm ầm ĩ lên,
như thế ngang với mất hết thể diện. Chuyện duy nhất cậu phải làm, là đánh!
Sau khi chịu vài cú đấm mạnh của Bạch Lạc Nhân, Cố
Hải mới giữ lấy vai cậu, ra vẻ không thèm chấp:
– Thôi thôi,
tôi đã xin lỗi cậu rồi mà. Đừng so đo nữa.
Bạch Lạc Nhân thở hồng hộc, chỉ vào mũi Cố Hải mắng:
– Chưa thấy ai mặt dày như cậu.
– Chưa thấy ai mặt dày như cậu.
Cố Hải cũng dùng tay dí vào trán Bạch Lạc Nhân:
– Tôi cũng
chưa thấy ai phải để tôi xin lỗi.
– Hừ!*
Bạch Lạc Nhân hào phóng tặng Cố Hải một từ.
Thân hình to cao của Cố đại thiếu gia tựa vào khung
cửa, mắt chăm chú dõi theo bóng dáng anh tuấn càng ngày càng xa ấy, trong lòng
cười mỉa. Cậu yên tâm, chúng ta chưa xong đâu.
______
*Nó là từ 呸 (pēi), giống trong phim Trung Quốc hay người ta làm động tác nhổ nước bọt, biểu thị ý khinh thường ấy. Nhưng tôi không biết dịch như nào cả. OTL
Mình đọc truyện hay thấy người dịch để là "Phi", "ta khinh", ko biết có đúng ko?
Trả lờiXóaMình cũng nghĩ đến mấy từ ấy rồi nhưng thấy nó hơi kì cục.
Xóamình thấy khẩu hình từ phi khi nói giống như đang phun nước bọt nên cũng ko kì lắm đâu
XóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa